Các bạn biết không. Mùa Đông băng tuyết rơi đầy phủ kín cả đất đai, không gian thì lạnh buốt, vạn vật trốn chạy tìm nơi ấm để ngủ Đông, cỏ cây hoa lá cũng không thể nào tỏa hương khoe sắc. Thật là hoang vu.
Mình cũng vậy, cuộn tròn trong chăn ngủ lười không muốn dậy, mới 18h trời đã sụp tối, sáng đã 6h chẳng thấy mặt trời bò lên, ngủ hoài nên đâu còn nhớ ai, thương ai, yêu ai đâu mà thơ với thẩn. Tâm trí đã cô đọng rồi nên quên mất người tình xưa, mà quên thì không cách gì văn chương, thơ ca nữa phải không các bạn? Có một điều mình rất mừng và rất vui vì mỗi lần tỉnh ngủ nhớ blog, mở lên, các bạn thấy không, từng đoàn từng đoàn khủng long thời tiền sử trở về diễu hành trên trang blog, mình nhìn từng con mà thấy thương chi lạ.các bạn ơi! Nhưng nhờ có đoàn khủng long mà đất đai blog mình có sự sống, mình chân thành cám ơn những đoàn khủng long thời tiền sử đã trở về cứu blog qua cơn khủng hoảng tuyết lạnh mùa Đông. Bạn Trong Cơn Hoạn Nạn mới Là Bạn Chân Tình.
NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN