“Bấc lạnh chưa
tràn qua cõi thế
Xuân nồng đã trải ngập hồn tôi”
Xuân nồng đã trải ngập hồn tôi”
BẮC nồm buốt thổi nhạt hồng môi
LẠNH buổi đầu Đông khẽ tới rồi
CHƯA hết cơn sầu cô lẻ lại…
TRÀN hoài nỗi nhớ quạnh hiu thôi
QUA miền viễn xứ hồn tơ tưởng…
CÕI khách tha hương dạ xót bồi
THẾ sự chia lìa mơ cứ ngỡ…
XUÂN NỒNG ĐÃ TRẢI NGẬP HỒN TÔI
LẠNH buổi đầu Đông khẽ tới rồi
CHƯA hết cơn sầu cô lẻ lại…
TRÀN hoài nỗi nhớ quạnh hiu thôi
QUA miền viễn xứ hồn tơ tưởng…
CÕI khách tha hương dạ xót bồi
THẾ sự chia lìa mơ cứ ngỡ…
XUÂN NỒNG ĐÃ TRẢI NGẬP HỒN TÔI
Cư-Nguyễn