What . . ? Gởi các bạn nỗi niềm.
Những ngày đầu tôi mới qua, xa gia đình xa cuộc sống đột ngột, xa cái nơi đã gắn bó với tôi 20 năm lại đến một nơi mà ai cũng nói nơi này sướng lắm đầy đủ mọi cái. Nhưng không, tôi đến một đất nước xa lạ không tiền, không nhà không anh em họ hàng lại không cùng một ngôn ngữ nên thật khó cuộc sống cho tôi. Những ngày tháng đầu, hàng tuần phải đến hội từ thiện người ta giúp cho tiền, áo quần giầy dép đồ dùng hoàn toàn đã qua sử dụng. Có lần nơi từ thiện chuyển chỗ khác nên tôi phải tự đi tìm, ở đây không ai nhờ vả ai nên tôi đi tìm ăn mặc quần áo cũ rộng rãi, lang thang lết thết đi không biết đường nơi nào, nhìn tới lui thấy ai cũng vội vã mau lẹ bước đi nên không dám hỏi cũng do ngôn ngữ bất đồng. Nhìn thấy một anh chàng bụng to đi chậm chạp nên can đảm chận lại hỏi. Xin anh làm ơn chỉ dùm cho, nơi mà tôi định đến là hội từ thiện của thành phố... tôi nói bằng tiếng English trong cái vốn có học lâu nay để trong đầu nên phải rặn tự phát, phải kéo dài do không nhớ từ ngữ và cũng là lần đầu mở miệng thực tế. Anh chàng bụng to nhìn tôi bực bội rồi nói What mà trợn mắt làm tôi chỉ biết lắm lét nhìn anh chàng cám ơn nhỏ trong miệng mà bước đi. Đó là cái đau lần đầu của tôi khi xa xứ. Nhưng cũng chính nhờ những điều này mà tôi đã khác. Gởi các bạn lời của tôi. Hẹn gặp sau.
Tran Nguyen