F Lời văn ngắn. CÀNH HOA HỒNG VÀ NGƯỜI ÁO TRẮNG ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


Lời văn ngắn. CÀNH HOA HỒNG VÀ NGƯỜI ÁO TRẮNG

         Anh sinh ra trong một gia đình tương đối khá giả làm nghề nước mắm, không may mắn mới 8 tuổi đã mắc bệnh teo cơ và suyễn nhưng vẫn đi học hiểu biết nhiều đến lớn, Anh sống rất hài hòa, tính tình vui vẻ tế nhị nên bạn bè Anh Em rất thích và cảm mến, ở Anh không bao giờ nhận cái thương hại bất cứ người nào dù vật chất hay tinh thần, Cha Mẹ không còn nên sống với người Em Trai yêu thương hết tình. Rồi năm 30 tuổi, do bệnh đeo bám con bệnh suyễn tăng trọng thường xuyên cấp cứu ra vào bệnh viện, nhưng lần này thấy lạ con Bệnh Suyễn lại có thêm bệnh nặng Con Tim.
       Tại một căn phòng nhỏ có  người Đàn Ông tuổi 30 bệnh suyễn, người ốm cao mang kính nằm đọc sách mà cơn suyễn cứ cựa quậy khó thở ho nhẹ, đưa tay bóp nhẹ cuống họng và ngước cao cổ, vì hơi  thở khó khăn, cũng lúc ấy bên ngoài những cơn gió lốc xoáy cùng những cọng rác bay tứ tung làm căn phòng ấm áp của Anh rung nhẹ dự báo sẽ có cơn mưa bão lớn đến. Đã đến lúc không chịu nỗi do cơn suyễn hoành hành, đành phải bấm chuông báo người nhà lo cho Anh, người Em Dâu chạy vào la lớn:
       - Chết Anh Hai bị lại rồi! Anh Dũng ơi! Anh Dũng!
          Liền 1 người Em Trai to lớn khỏe mạnh chạy vào nhìn Anh Hai rồi la lớn:
       - Kêu xe đưa Anh Hai đi cấp cứu gấp, nguy hiểm!
        Xốc vác bồng Anh Hai lên vai đi thẳng ra khỏi phòng, cũng vừa lúc cơn mưa báo trước đã trút những giọt mưa lớn cộng thêm những cơn gió lùa thổi thật mạnh, ghê người.
        Căn phòng Bệnh Viện lúc 7 giờ sáng  phòng  có 2 giường, người Anh nằm 1 bên được trợ sức bằng thở Oxy trên mũi và bên tay trái truyền dịch, nằm lặng lẽ. Giường bên người Em Trai nằm nhắm mắt vì cả đêm qua chống chọi với cơn mưa to gió lớn mới đưa Anh Hai đến nơi này được phải thức trắng do cơn suyễn của người Anh làm mỏi mệt, thực chất người Em nằm đó nhưng cái đầu vẫn luôn để ở giường bên khi những động tác cựa quậy, nhúc nhích của Anh mình.
        Căn phòng yên lặng, bỗng cánh cửa chợt hé mở nhẹ, một Cô Y Tá trẻ đẹp với khuôn mặt phúc hậu dễ cảm mến, tuổi 26 rón rén bước vào làm đứa Em trai bật dậy như lò xo nhìn về phía cửa ra vào, người Y Tá ra dấu yên lặng, rồi bước nhè nhẹ thẳng đến gường bệnh nhân nhìn xem từng hơi thở nhịp Tim đập của bệnh nhân rồi sửa lại bình Oxy thẳng đứng. Đang lay quay nhẹ nhàng sắp xếp lại cho bệnh nhân nằm ngay ngắn, dù những thao tác thật nhẹ nhàng nhưng bệnh nhân vẫn thức dậy mở mắt lờ đờ của người bệnh. Cô Y Tá bước đến gần bệnh nhân hơn sờ vào trán rồi nói với một âm giọng nhỏ nhẹ đầy cảm mến.
          - Anh hãy nằm yên đi, tối hôm qua Anh rất mệt, có gì Tôi sẽ lo cho Anh... nằm đi Anh.
          Bệnh nhân liền nghe theo nhắm đôi mắt lại, rồi mở, rồi nhắm vài lần, như muốn nói điều gì nhưng rồi cũng nói với cái giọng yếu ớt:
           - Giờ... Tôi không... ngủ được.
          - Anh ngủ được mà, nhắm mắt đi rồi sẽ ngủ, Tôi ở bên Anh.
           Cô Y Tá với giọng nói nhỏ nhẹ, ấm áp, tự dưng Anh nhắm đôi mắt lại mà Cô Y Tá vẫn bên Anh, thật vậy như có điều lạ trong vài phút Anh đã ngủ thật êm, Cô Y Tá cười nhẹ, cúi đầu chào người Em rồi rón rén nhè nhẹ bước đi ra khỏi phòng trong dáng đi nhẹ nhàng cảm tình dễ mến.
         Anh ngủ thật sâu ngon giấc, khi tỉnh dậy thấy người khỏe mạnh không như chiều hôm qua, mọi người đến bên vui mừng, ngoài 2 vợ chồng  người Em lại có thêm Cô Y Tá tươi vui hơn một người thân. Cô Y Tá sống đúng nghĩa Lương Y như Mẹ hiền bao lần nay nên tình cảm người Anh đang bệnh đã dành tình cảm yêu thương, khi lần đầu Anh được Cô săn sóc vỗ về như thế, nhưng Cô đâu bao giờ biết cứ an ủi chăm sóc Anh, nhìn Anh là một bệnh nhân cần phải cứu chữa, còn Anh  cứ mỗi lần nhập viện là một lần tăng trọng tình cảm mà lần này đâu biết Cô đang và sẽ nhận cái hậu quả của người tốt bụng, người tốt có cái đau lòng hối hận  của người tốt.       
         Như mọi lần trước được vài hôm, Anh thật sự khỏe nên Gia Đình xin xuất viện, là Bệnh Nhân căn bệnh mãn tính nên ra vào Bệnh Viện là thường. Cô là Y Tá, là thầy thuốc, là Lương Y, công việc phải cứu Anh, phải làm không thể né tránh nên làm hết cái lòng mình. Bao lần giúp Anh trong tình cảm “Lương Y như từ mẫu” thế mà vô tình Cô đã đưa vi trùng Love vào người Anh mà khi hối hận đã muộn. Do Anh chưa bao giờ được phụ nữ nhỏ nhẹ lo lắng chăm sóc thế này, nên nghĩ đây có tình cảm dành cho mình, lần này xuất viện Anh quyết định tặng Cành Hoa Hồng rồi tỏ tình yêu Cô, đôi mắt Cô mở to tròn, rồi tế nhị giải thích “Sự giúp Anh là tình người không ngoài gì khác”, làm Anh thất vọng.
        Từ hôm ấy, không ai thấy Anh ra vào Bệnh Viện nữa. Sau Cô biết về Anh, lắng đọng cái gì đó trong lòng Cô.... Cành Hoa Hồng và Người Áo Trắng.
          
       Phan Thiết, Ngày 27.5.2013
             NGUYENTIENDAO

@ Khi Bạn yêu ai đó, mọi ước mơ sầu kín đều bộc lộ ra.
               Elizabeth  Bowen

     Khi nói về Nick con người tàn tật Tôi thoáng về Anh một người tàn tật nhưng vẫn có trái tim, mà trái tim thì không ai giống ai hãy cho Anh tự do của Con Tim. Tôi chia cùng Anh.