Có bao giờ ta trở lại ngày xưa
Thưở ngây thơ trong tà áo trắng
Thưở tròn mắt nhìn theo viên phấn
Tiếng giảng bài, giòng chữ viết như bay
Thưở thấy trò như xa cách một tầm tay
Đứng run run khi thầy dò bài mới
Để giờ đây sau bao năm dịêu vợi
Ngồi bên nhau ta ôn chuyện ngày nào
Bao nhiêu năm đời như giấc chiêm bao
Kẻ ở lại nhớ người đi từ ấy
Bao nhiêu bạn giờ đây không còn thấy
Lòng bùi ngùi khi nghĩ chuyện xa xôi
Ngồi bên nhau cho lòng thấy bồi hồi
Nhắc chuyện cũ râm ran thời đi học
Ta ngồi chung nhưng không còn viết, đọc
Không còn lo giờ Toán thầy Thịnh xưa
Không còn lo công thức tính không vừa
Zero đã , dù thầy hay cười mĩm
Em vẫn nhớ dáng thầy trên bục giảng
Như một chàng nghệ sĩ phấn cầm tay
Giờ thầy Ba ( Ngô) không ngủ gục giữa ngày
Nếu bạn ngủ sẽ nghe vèo viên phấn
Rất chính xác dù bạn không hề hấn
Vẫn nghe đau nếu bị trúng vào vai
Còn biết bao kỷ niệm đường dài
Thuở đi học mười hai năm mòn gối
Bao lo lắng muộn phiền hay bối rối
Bao niềm vui bè bạn nối vòng tay
Giờ bên nhau ta chuốc chén men say
Vui đi nhé dù phút giây giả biệt
Cũng sẽ đến không ngày sau, thì trước
Vui thật vui ta chỉ biết hôm nay
Nhìn bạn ta tha thướt áo tung bay
Đẹp rực rỡ dù tuổi đời đã muộn.
Ôn lịch sử thiết tha như lòng muốn
Quay trở về thời công chúa Huyền Trân
Bạn vào vai Ôi! Công chúa thật gần
Vẫn lịch lãm dầu chỉ là giây lát.
Ba mươi tháng Tư trời không thật mát
Gió bờ sông Mường Mán thoáng bay bay
Thổi cho ta thêm hưng phấn ngất ngây
Các vũ điệu Tango, Cha cha ấy
Bạn tài thật đủ văn chương thi phú
Bạn đờn ca điêu luyện nghệ sĩ ghê
Những giọng ca bay bướm dù chẳng nghề
Đủ thấy bạn chúng mình giỏi giang lắm lắm
Bạn ra đời công danh qua ngàn dặm
Đã vững vàng cho sự nghiệp hôm nay
Vẫn lo cho đàn em những tháng ngày
Cùng dìu dắt dù đàn em đà vững chãi
Anh Ba Kết, người anh từng trải
Thương yêu tất cả nhóm chúng mình
Nhóm học trò mười một B thật xinh
Cười rạng rỡ hát hay đàn giỏi
Thầy khen tặng cô yêu thương mến gửi
Dù chúng mình mái tóc chẳng còn xanh
Vui lên đi ta xây đắp mộng lành
Ngày mai đẹp, chờ lên trang blog mới.
Hàn Thu