Đã qua rồi mùa xuân trên mái tóc
Hai mươi năm ngà ngọc tuổi non tơ
Hai mươi năm vẫn chưa hết dại khờ
Vui trẻ mãi vì lòng không vướng bận
Thưở khai sinh của cuộc đòi lận đận
Ta xa rồi vòng tay mẹ bao dung
Bước vào đời của cuộc sống mông lung
Mùa hạ ấy với con tim cháy bỏng
Bao cuộc mưu sinh, bao nhiêu sầu muộn
Mùa hạ ơi ! chưa tròn khát vọng tương lai
Rồi qua đi bao tháng năm dài
Chiến đấu với cuộc đời máu lửa
Đỏ rừng rực như phượng hồng ngoài cửa
Tiếng ve râm ran khát cổ hạ về
Chợt một ngày thu đến đam mê
Nhìn lại, chớm giọt sương trên mái tóc
Đã qua đi thời chói chang gai góc
Ta trở về vương vấn lối thu xưa
Mùa thu ơi ! nói mấy cho vừa
Mây bàng bạc và lá vàng rơi rụng
Mưa giăng mắc, không gian như ngùng đọng
Ta lặng thầm đếm từng giọt mưa rơi
Nhìn mùa thu sao lòng thấy chơi vơi
Đã biết bao ngày ta nhớ nhung vời vợi
Nay sắp hết những ngày thu chờ đợi
Ta lại bước về với một mùa đông
Mùa đông không có cánh phượng hồng
Không có mai vàng rực rỡ
Chỉ có niềm thương và nổi nhớ
Chỉ có nuối tiếc với lạnh lùng
Hãy vui lên, ta sẽ qua trọn mùa đông
Đừng u hoài, thời gian không ngưng đọng
Đừng để tháng ngày vô vọng
Hai mươi năm, đông sẽ không đợi đủ ngày
Vui lên đi cho chuếnh choáng men say
Đừng buồn thương, đừng giận hờn nhau nữa
Ta sẽ về, sau bao năm không hứa
Mong thòi gian sẽ khép kín trăm năm
Vui lên đi như đêm hạ với trăng rằm
Biển lấp lánh tung tăng từng con sóng
Đêm Phan Thiết bên đồi dương thơ mộng
Ta lại đắm mình thương nhớ xa xôi !...
Hàn Thu