F Ghi chép - NGÀY KHÔNG QUÊN (2) ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


Ghi chép - NGÀY KHÔNG QUÊN (2)

Từ Quốc lộ 1A rẻ tay trái, con đường nhỏ tráng nhựa gập gềnh độ hơn ba cây số, còn lại là đường đất nhấp nhô với những ổ voi khổng lồ đầy nước,  kết quả của những trận mưa lớn giữa mùa mưa, nếu chưa đi một lần khó mà đủ can đảm để vượt qua vì không thể nào đoán được nông sâu. Tám người trên chiếc xe nói cười quên cả mệt nhọc. Hai bên đường, những rẫy khoai Mì mênh mông chạy suốt tận chân trời; những đám Mè vừa thu hoạch còn trơ lại gốc lởm chởm chỗ thấp chỗ cao. Xa thật xa núi tiếp núi mờ dần theo từng thời khắc của hoàng hôn; giữa cảnh trí thiên nhiên bao la và hùng vỹ với vài ba căn chòi tạm bợ của nông dân giữ rẫy, nổi bật lên là trang trại bạn Ba kết, điện đóm sáng trưng xua đi màn đêm bắt đầu buông xuống.
Hơn ba mươi người đã tề tựu đầy đủ chuyện trò huyên náo, có cả gia đình sui gia bạn Đạo Châu. Chúng tôi tranh thủ trời chưa tối hẳn tìm củi cây chất thành đống chuẩn bị cho đêm lửa trại; bạn Kiệt dùng chiếc điện thoại di động thay cho đèn pin hì hục bằng mọi cách để lấy cho được chai xăng từ xe ra mồi lửa cho đêm nay.
Những chiếc lồng đèn được thắp lên, màu sắc lung linh trong tiếng nhạc, tiếng hát chúc mừng sinh nhật của 7 người có ngày sinh trong tháng 9, sau lời phát biểu của anh Tấn Hùng và chủ nhà Ba Kết, tiếng vỗ tay, tiếng cười, tiếng nói, tiếng đàn, tiếng hát náo động đánh thức cả núi rừng vốn yên ắng bấy lâu nay. Điều làm cho ai cũng bất ngờ là lần đầu em gái của bạn Tiến Đạo từ cao nguyên xa xôi Buồn Muôn Thuở (Buôn Mê Thuột) cũng có mặt tặng quà sinh nhật cho 7 bạn. Riêng chủ nhà còn có thêm chiếc chuông gió hồ lô tượng trưng cho sắc tộc Tây Nguyên. Rồi cắt bánh, rồi ca hát, rồi cười đùa inh ỏi. Điện trước sân vụt tắt, mọi người lần lượt nối nhau vừa đi lòng vòng vừa hát rước đèn Trung Thu như thuở còn thơ, dường như lúc này ai cũng quên mất mình đang ở tuổi trên dưới 60. Buổi tiệc tự chọn được bắt đầu, mỗi người một tay bưng bê bày món ăn và tự gắp múc với đủ các món từ biển đến rừng... Để chuẩn bị tiếp đón bạn bè, vợ chồng chủ nhà không ngại tốn kém sắm sửa đầy đủ bàn ghế chén bát ly bình kể cả mền mùng chăn chiếu gối cho ngần ấy người. Riêng bạn Đạo Châu sắm luôn dàn âm thanh di động có bánh xe tay kéo như cái vali khách du lịch.
Đứng vòng tròn quanh đống củi giữa trời đất bao la, bài hát gọi lửa cất lên, thần lửa từ xa đem lửa về bùng lên phá tan màn đêm u tối. Rồi hát, rồi nhảy, rồi múa tưng bừng; bài nối bài, điệu nối điệu, đơn ca, song ca, hợp ca cứ thế liên miên bất tận cho mãi đến khi ai nấy vả mồ hôi, lửa gần tàn, dàn âm thanh hết pin mới chịu nghĩ.
Chè hạt sen được dọn lên, bánh Trung Thu được cắt ra, bình trà nóng được rót từng tách, mọi người nhâm nhi thưởng thức và chuẩn bị đi nghĩ. Gian phòng chính xếp lớp người nằm, người ngồi; lâu lâu mới có dịp gặp nhau, chúng tôi rì rầm kể đủ thứ chuyện, thỉnh thoảng cười ré lên cho mãi tới gần 2 giờ khuya cả khu nhà mới chìm vào yên tĩnh.
Mờ sáng hôm sau, chưa kịp tỉnh giấc, tiếng đàn tiếng hát đã vang lên sôi động như báo thức. Bữa ăn sáng được dọn ra có phở, gà luộc…; Chương trình văn nghệ chúc mừng hạnh phúc của vợ chồng chủ nhà được bắt đầu: sáu mươi năm cuộc đời, túp lều lý tưởng được các bạn hồi sức sau một đêm nghĩ ngơi diễn đạt rất sinh động, có múa phụ họa; rồi hợp ca triền miên cho mãi đến lúc anh Tấn Hùng, bạn Ba Kết nói lời cám ơn mới chịu hát chia tay. Được biết, để có những bữa ăn ngon, phong phú, ngoài vợ của bạn Kết và một số bạn, vai trò chính vẫn là bạn Thuần, cô bạn học nhỏ nhắn trẻ trung mà hồi đó lần đầu gặp, tôi cứ ngỡ là con cháu của bạn nào!!! Thức đến 2 giờ khuya nhưng 4 giờ sáng đã đậy lo việc bếp núc; chưa hết, từ hôm qua đến giờ một trong những vai chính trong chương trình văn nghệ, ca hát, lửa trại cũng là bạn ấy.
Những cái bắt tay trao cho nhau trong giờ tạm biệt, có bạn đã ra tới xe rồi còn quay vào ngồi xuống ghế như lưu luyến điều gì. Riêng chủ nhà, không nói ra có lẽ ai cũng biết, cũng như những lần trước, sẽ rươm rướm nhìn theo người cuối cùng bước lên xe… Hôm sau, Nhung vợ Ba Kết điện cho Hương Trà: “các anh chị về hết, còn lại hai vợ chồng, buồn quá chị ơi”. Đúng là ngày không thể nào quên./. (hết)