2. Đường tới Tam Tân
Thế là phải
quay lại con đường cách đây vài tiếng mới đi qua, buổi trưa nắng gay gắt làm
những giọt mồ hôi từ trong nón bảo hiểm rỉ ra, lăn xuống mắt cay xè, lưng áo
bắt đầu ướt dầu đang đi xe máy. Trở lại 10 cây số đến ngã 3 Tân Thuận - Tân Hải
để rẽ phải đi Tam Tân thì xa và ngán quá, nhất là thời tiết hiện tại. Nghe nói
người ta mới mở con đường tắt từ Tân Thành đi Tân Hải ngắn được nửa quảng đường
nên vừa đi, vừa tìm, vừa hỏi thăm.
Cái điện thoại
trong trong túi quần cứ một lát lại giựt giựt rung lên. Lại tấp vào lề, dừng
xe, cởi nón bảo hiểm ra, thò tay vào túi quần móc được cái điện thoại cũng vừa
hết chuông, phải gọi lại “Anh tới đâu
rồi? - Anh đang tìm đường - Tụi em tới tồi! - Quán Bà Tư nha”. Tội nghiệp
con ngựa sắt cà tàng già nua của tôi, không còn đủ sức để phi nước đại, cứ nước
kiệu từ từ lết hết con dốc này qua khúc cua khác, cũng may thỉnh thoảng chuông
điện thoại reo được dừng lại lấy hơi.
Suốt chặng
đường không nhà cửa, không một bóng người, lâu lâu thấp thoáng chỉ có vài chòi
rẫy của nông dân. Xe mà xẹp lốp có nước… dắt bộ. Khu vực này là vùng giáp ranh
giữa huyện Hàm Thuận Nam
và Thị xã La Gi; một bên đường thuộc xã Tân Thuận, bên kia là xã Tân Hải. Do
địa hình thấp nên trước đây chủ yếu trồng lúa. Từ khi cây thanh long lên ngôi,
nông dân chuyển đổi trồng thanh long bất chấp những năm mưa nhiều ngập lụt; nhà
nào có điều kiện thì thuê máy múc ao, có cái diện tích cả sào (1.000m2)
vừa chứa nước tưới vào mùa khô, vừa lấy đất nâng cao vườn tược chống ngập úng.
Hết con đường
tráng nhựa, tiếp nối đường rãi sỏi lởm chởm gồ ghề mà chưa thấy tăm hơi Tam Tân
ở đâu, nhưng bắt đầu có dân cư sinh sống. Hỏi thăm một nhà bên đường đúng là
con đường này. Đi thêm một đoạn nữa gặp chiếc cầu sắt cũ kỹ, hoen rỉ, quá date
từ lâu, có lẽ được làm từ lúc còn chiến tranh bắc qua con suối sâu thăm thẳm,
người yếu tim nhìn xuống dễ ngất xỉu như chơi, sàn cầu lót bằng những tấm ván
nhiều chỗ bắt đầu mục, trơ ra những cái lổ cở cái khay đựng bình tách để bưng
Trà xanh 00 và mực nướng bạn Hương Trà chiêu đãi tôi cách đây mấy
hôm; xe đi qua rung rinh lắc lư như năm nào bạn bè tụi mình xuống Sa Rài Đồng
Tháp qua chiếc cầu gần sập trong mùa
nước nổi. Nhưng chỉ xe 2 bánh, chứ xe 4 bánh trở lên chỉ đứng nhìn ngán ngẩm
quay đầu.
Tôi thở phào
nhẹ nhỏm thấy từ xa con đường nhựa cắt ngang quen thuộc đã từng mấy lần đến Tam
Tân. Khu vực này trước đây là một Quận thuộc tỉnh Bình Tuy, nay là trung tâm xã
Tân Hải thuộc Thị xã La Gi, nhà cửa san sát xây bằng gạch ngói kiên cố, lầu có,
trệt có của một phố thị đã hình thành từ lâu, ngày nay nhiều nhà được xây dựng
hiện đại, khang trang; có ngôi chợ mới bề thế, rộng mênh mông bán đủ các mặt
hàng, nhiều nhất là hải sản: cá, mực, tôm, cua, ghẹ, ốc… bởi nơi đây có bến
cảng Ba Đăng, tuy không bằng cảng cá La Gi nhưng rất nhiều tàu thuyền sau những
chuyến đi khơi vào ra tấp nập. Đặc biệt còn là nơi tránh trú bão cho số tàu
thuyền thuộc huyện Hàm Thuận Nam
hoặc tàu thuyền ở nơi khác gặp bão tố không kịp về bến. Chỉ cần đi thêm khoảng
5 cây số nữa theo hướng Tây tức là về hướng trung tâm thị xã La Gi là đến Tam
Tân.
Đi theo con
đường này tính ra vừa lời vừa lỗ, lời là ngắn hơn được nủa quảng đường, lỗ là
tốn thời gian gần gấp đôi, cũng có nghĩa là tốn gấp đôi nhiên liệu. Nhưng dân
chơi “mút mùa lệ thủy” như bọn mình thì nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ đó. Phải không
các bạn??? (còn nữa)
Thấp thoáng chòi rẫy của nông dân