1. Tháp tùng đoàn đua
Như đến hẹn
lại lên, mỗi năm một lần, huyện tôi tổ chức cuộc đua xe đạp truyền thống với
tên gọi “Giải đua xe đạp vòng quanh núi Tà Cú”, năm nay là lần thứ 7. Gọi là
vòng quanh núi Tà Cú nhưng thực ra đường đua bắt đầu từ trung tâm huyện lỵ, đến
gần chân núi Tà Cú, rồi rẽ phải theo con đường mới được mở mấy năm gần đây,
tráng nhựa hẳn hoi, nhưng cũng đã bắt đầu xuống cấp; rồi gặp tỉnh lộ 712 rẽ
trái thuộc địa phận xã Tân Thuận; tiếp đến ngã ba Tân Thuận - Tân Hải lại rẽ
trái đi ra biển thuộc xã Tân Thành và kết thúc đường đua tại khu du lịch Đồi sứ
xã Thuận Quý. Chiều dài chỉ khoảng 25 cây số đi qua 4 địa phương, trong đó 10
cây đạp diễu hành, còn lại mới chính thức chấm điểm.
Bảy lần
đua là bảy lần đơn vị tôi tham gia cũng là bảy lần nằm trong tốp cuối.
Biết là không thể nào tranh đua với những đơn vị có vận động viên trẻ, khỏe,
thường xuyên luyện tập nhưng cũng đăng ký thi cho có phong trào, bởi nếu ai
cũng nghĩ đua sẽ thua thì còn được mấy đội tham gia, chẳng lẽ giải phải dẹp
tiệm à!!! Lần này, Ban Tổ chức “thương tình” động viên: “anh cứ bảo anh em rán
đạp tới nơi, chậm hơn người ta cũng được, tụi em sẽ trao giải khuyến khích đồng
đội”. (chơi xổ số kiến thiết người ta gọi
là giải an ủi đó).
Cả đội phấn
khởi hẳn lên chuẩn bị cho cuộc đua, đi mượn xe đạp, đưa ra tiệm thay vỏ ruột
sên líp, siết chắc chắn từng con ốc, tháo baga, dè trủi lụi nhẹ được chút nào
hay chút đó. Một Công ty sản xuất phân bón tài trợ toàn bộ chi phí cho đội đua
chúng tôi kể cả đồng phục cho vận động viên, săn sóc viên và nhân viên tháp
tùng đội đua (có lôgô quảng bá sản phẩm
của công ty, hình đại diện là cái đầu heo há miệng cười toe toét), còn đem
cả ôtô con theo sau hỗ trợ. Buổi sáng khai mạc, đơn vị tôi được đánh giá là có đồng
phục đẹp, rực rỡ và ấn tượng nhất. Chúng tôi bố trí cứ 2 săn sóc viên đi xe
Honda chăm sóc cho 1 vận động viên, số nhân viên còn lại lo công tác hậu cần,
có nghĩa là sau cuộc đua, toàn bộ nhân viên được một ngày nghĩ ngơi ăn uống
tiệc tùng thoải mái, cũng đồng nghĩa là cơ quan đóng cửa không làm việc. Chỉ có
3 vận động viên tham gia đua xe nhưng tới 17 người tháp tùng. Tôi được giao
nhiệm vụ tiếp nước, vị trí tại khu du lịch Đại Dương Xanh, ở đoạn đường cua
tương đối gắt rồi lên một con dốc khá cao cách đích đến khoảng 5 cây số; ở đỉnh
đốc là nơi tiếp nước lý tưởng nhất, rất dễ quan sát vì vận động viên lúc này
không thể chạy nhanh được.
Ngóng cổ chờ
hoài, các đội của đơn vị khác cứ lần lượt vụt qua mà phe ta chẳng thấy tăm hơi,
có khi nào chạy qua rồi mà mình không thấy chăng? chẳng lẽ con mắt có vấn đề?
nhưng tới 4 mắt lận (đeo kính); đến khi không còn đủ kiên nhẫn, dự tính lên xe
tới điểm cuối đoạn đua xem sao thì chuông điện thoại trong túi rung lên bần
bật: “alô! Rút lui thôi anh, bỏ cuộc
rồi”. Thì ra, mới xuất phát chưa đầy 5 cây số, tức là chưa tới 1/3 đường
đua chính thức, một trong ba vận động viên đơn vị của tôi giảm tốc độ đột ngột,
mặt mày tái le tái lét, gần xỉu, chút xíu nữa là té lộn nhào do mất sức chiến
đấu vì đã lâu lắm rồi chiếc xe đạp bị lãng quên, luyện tập thì làm biếng, tuổi
thì cao, sức thì yếu, đành thất trận. Thế là mọi hy vọng về cái giải an ủi đành
vuột khỏi tầm tay, tan thành mây khói...
Nhưng không
sao!!! bởi đích đến thực sự của chúng tôi không phải địa điểm do Ban tổ chức ấn
định mà là “Ngảnh Tam Tân”, một vùng
biển xanh cát trắng hiền hòa rất hoang sơ, rất lý tưởng, rất đẹp thuộc thị xã
La Gi đang chờ đón chúng tôi./. (còn nữa)