Tháng này có
nhiều ngày tốt hay sao mà đám hỏi, đám cưới lia chia. Vừa mới dự đám hỏi con
trai ông anh, giờ đến lượt con gái thằng em, rồi tiếp tới dự đám Vu Quy con của
một người thân ở thị trấn, cuối tuần thì ra Mũi Né dự Lễ Thành Hôn con của người
bạn… Trên đường đi làm hàng ngày, vòm, rạp dựng lên dỡ xuống liên tục, trong
xóm cũng có một đám hỏi vừa xong. Hay là do tồn đọng trong tháng 7 AL mùa Ngưu Lang Chức Nữ
Vu Lan không ai dám tổ chức, chuyển qua tháng này giải quyết nốt.
Mới sáng sớm,
được ngày thứ 7 nghĩ ngơi, vợ nhờ đưa gấp bộ áo dài cho một khách hàng cách nhà 4 cây số vì trưa nay đám hỏi con gái người ta, hôm qua có tới nhà lấy nhưng may
chưa xong. Khách hàng này tôi biết rất rõ, hai vợ chồng đều là giáo viên dạy
trường Thầy Ngôn (bạn Lê Chánh Ngôn, học
sinh Chính Tâm làm Hiệu trưởng), có đứa con gái chung lớp với con trai tôi
thời Trung Học. Ở nông thôn người ta ít khi gọi Trường Trung học cơ sở này,
Trường Trung học phổ thông kia, dài dòng khó nhớ; hễ ai làm hiệu trưởng là gọi
trường của người ấy cho ngắn gọn; chẳng hạn Trường Thầy Ngôn, ai ai cũng biết
là Trường Trung học Cơ sở thị trấn Thuận Nam; hoặc Trường Cô Nhâm, ai ai cũng
hiểu là Trường Phổ thông Trung học huyện Hàm Thuận Nam. (Chẳng lẽ mỗi lần thay Hiệu trưởng là thay luôn tên trường hay sao
ta???)
Chỉ cần có thế, tôi
phóng xe đi ngay để người ta chuẩn bị chu đáo cho ngày trọng đại của gia đình.
Nhà của khách hàng này tôi đã tới một lần nhưng vào ban đêm nên chỉ nhớ mang
máng; khó khăn gì đâu, hễ thấy rạp, vòm, trang trí xanh đỏ tím vàng phất phơ
theo gió là trúng phóc. Mà trúng thật, đến nơi thấy treo hai chữ thật to “Đính
Hôn” trên cổng hoa rực rỡ. Mạnh dạn đi vào. Cô gái khoảng trên dưới hai mươi
gật đầu cười chào. Chẳng cần hỏi thăm mất thì giờ, tôi tỉnh bơ như người
quá quen thuộc nói ngay “Cho chú gửi bộ
áo dài cho mẹ”. Một thoáng ngạc nhiên ngờ ngợ cô đưa 2 tay ra nhận. Tôi
linh cảm có điều gì không ổn hỏi thêm “Có
phải đây là nhà Cô Hương Thầy Bình?”. Giọng Nghệ Tĩnh nguyên gốc chưa bị lai tí nào cất lên “Lộn rồi! Lộn nhà rồi chú ơi! Nhà
Cô Hương Thầy Bình trong nớ tê”. Quê quá, xin lỗi, nhận lại bộ áo dài đi
một mạch. Ở thị trấn thuộc khu vực dân cư quy hoạch, nhà nào cũng giống nhà
nào, cũng ngần ấy mét đất chật hẹp, gia đình có công việc đám hỏi đám cưới cứ
giữa đường mà dựng rạp, ai muốn qua chịu khó đi vòng đường khác, chẳng ai thắc
mắc cho mất đoàn kết vì nay mai cũng sẽ đến lượt mình. Chỉ cách vài căn, cũng
cái rạp đám hỏi, đây mới đúng là nơi tôi phải đến. Nhìn từ xa, trên một con
đường, rạp này che khuất rạp kia.
Hú hồn! Nếu cứ
thản nhiên giao rồi về thì trưa nay, có một người mẹ niềm vui không trọn vẹn vì
không có bộ áo dài mới trong ngày con gái đính hôn; cũng có thể về tới nhà rồi
phải quay lại một vòng nữa giao cho đúng chủ, kịp thời gian cho người ta đón đàng
trai. Hôm nay, có lẽ cũng là ngày tốt nên đám nối tiếp đám, rạp nối tiếp rạp
làm tôi lộn nhà./.