Từ khi Cơ quan
giao cho quản lý cái máy chụp hình nhỏ xíu chỉ bằng gói thuốc lá, Chàng ta trở
thành tay phó nhòm hồi nào không hay, đi đâu cũng kè kè trong túi xách hoặc
trong cốp xe. Gặp gì cũng chụp, cũng chớp ra vẻ chuyên nghiệp và cũng để… khoe
luôn. Trong trí tưởng tượng phong phú của Chàng, có lẽ bà con gần xa thấy mà
thán phục.
Chưa dừng lại ở
đây. Phát hiện đơn vị cùng khối Cơ quan có cái máy quay phim, ít sử dụng, thế
là Chàng ta mượn và chiếm dụng từ tháng này qua tháng khác luôn, khi nào đơn vị
ấy cần thì trả lại, (mà trả thì hơi khó mượn lại đấy). Từ đó: họp bạn, họp lớp,
họp vài ba người, trong phòng, dã ngoại, dưới biển, trên núi thế là chớp chớp
quay quay; bạn bè lâu ngày gặp nhau, bạn bè ở xa về thăm, bạn ở nước ngoài về
gặp, đám hỏi, đám cưới, đám giổ, sinh nhật, đầy tháng, thôi nôi cũng quay quay
chớp chớp. Khi nào chàng quay, nhờ cô vợ chớp dùm; khi nào cô vợ quay thì chàng
lên phát biểu. Cứ thế cặp đôi ăn rơ với nhau như cầu thủ trên sân bóng đá.
Nhưng chỉ chụp,
quay rồi cứ thế mà đưa lên blog thì đơn điệu quá, Chàng ta tiếp tục nghiên cứu,
mày mò biến những tấm hình thành những liveshow mờ mờ tỏ tỏ, lật tới lật lui;
cắt, ráp, nối, làm những hàng chữ giới thiệu trong những thước phim chạy lên
chạy xuống, vòng vèo quanh co thêm phần sinh động. Từ chỗ nghiệp dư, tức là tầm
cỡ chòi quay phim, tiến lên một bước nhà quay phim, chắc trong tương lai là biệt thự quay phim. Thỏa mãn với những
gì mình đã làm được (mặc dầu không giống
ai), Chàng ta tự phong cho mình là nhà quay phim tài ba. Khi đã đạt tới
đỉnh vinh quang của sự nghiệp quay phim, chụp hình, Chàng ta mới sực tỉnh đăm
chiêu suy nghĩ: Nếu một ngày đẹp trời nào đó, cơ quan không còn giao cho Chàng
quản lý máy chụp hình nữa; đơn vị kia thu hồi lại cái máy quay phim vì chiếm
dụng quá lâu. Lúc ấy cái sự nghiệp kia vừa lòe sáng chợt vụt tắt mới đau làm
sao? Có nước giải nghệ về hưu cuốc đất trồng thanh long.
Đúng là nhà quay
phim tài ba được xếp hạng nhất nhưng tính từ dưới lên./