Thành phố hiền hòa đếm bước chân đêm.
Ta hát ru giọng buồn đời tất tả
Lê thê ngày dài nối câu hát êm êm.
Rất vụng về ngây ngô tình bé dại
Ta bồi hồi khi ngắm cánh hoa xuân.
Hiu hắt hững hờ, mặn nồng ái ngại
Tiếng thở dài lắng dịu chút buâng khuâng.
Thôi nhé xanh xao hạnh phúc con đường,
Một đời người chưa đi hết cả
Xót xa không bao lời từ tạ?
Bình yên không giấc ngủ đêm trường?
Hương cà phê thơm lừng từ sáng sớm
Đã nuôi con khôn lớn tới bây giờ
Chớ phê phán đời bán mua kệch cỡm
Rắc rối sinh tồn- thi vị áo cơm.
Đã có bao ngày rất đổi bình yên,
Thôi nhé hãy quên -tình mờ sương khói.
Trong giận dỗi ta ngờ mình suy diễn,
Rệu rã niềm tin-dự cảm cọc còi.
Đã có những đêm mơ màng tiếng gió
Nghe lời mưa vỗ đập trái tim mình.
Ta thức giấc trong bồn chồn khốn khó
Huyễn hoặc ùa về trong giấc mộng xinh.
Đêm vắng cựa mình, khẻ khàng tiếng chổi
Thành phố lao xao như chưa ngủ bao giờ
Mơ ước bình minh không còn lầm lỗi
Đời ngọt ngào như đất thuở ban sơ
Ta lật mình trườn lên niềm trăn trở,
Nhoẽn miệng cười vui hạnh phúc đến không ngờ
Chào đón bình minh sáng hồng rạng rỡ
Cháu hát cháu cười nắng ấm ban sơ.