F Truyện ngắn ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


Truyện ngắn

Tặng người Bạn ở xa
                                          20 NĂM QUÁN CAFÉ 

       Chúng Tôi 2 người Bạn gặp lại sau 20 năm mà trong tâm hồn đã thành những viên đá Magma, không gì bằng tìm lại quá khứ. Cái Quán Café 20 năm trước Chúng Tôi thường ngồi, nơi mà thấy sung sướng sau những giờ học căng cũng là nơi chúng Tôi gặp nhau bao năm trời, vui buồn sướng khổ đều chia nhau tại đây và cũng nơi đây đã tạo Chúng Tôi là những người thành đạt. Giờ thì nơi này đã thay đổi, rộng rãi, nhìn ra ngoài it nhiều thấy một góc Sài Gòn đáng yêu lúc bấy giờ và bây giờ nhưng nay thật lạ.
       Hôm nay đã thay đổi thành Nhà Hàng, bước vào tìm một chút Hương Xưa, lúc này 18 giờ 45 đèn đường đã thắp sáng, chọn 1 bàn 2 ghế để nhìn ra đường như 20 năm xưa, đảo một vòng nhìn phòng ốc thay đổi sang trọng và toàn bán cho người nước ngoài, trở lại cái góc mà 20 năm xưa thường ngồi nhìn ra đường, bên ngoài lúc bấy giờ gió lớn cùng những hạt mưa bắt đầu rơi, trên bầu trời xa xa sấm chớp tạo tiếng nổ rền trời làm khách đi đường khúm người vì tiếng nổ cộng luồng sét, dự báo cơn mưa lớn sẽ đến. Bỗng xuất hiện một Cô Bé nhỏ nhắn, áo dài trắng vội vã, e lệ, ngại ngùng người ướt đẩm chạy vào, vóc dáng, khuôn mặt đối chọi khung cảnh dữ dằn của thiên nhiên bên ngoài tạo như một bức tranh “Chống Trả” của một họa sĩ nổi tiếng. Ngoài trời mưa và mưa cứ nặng hạt mà không cần biết gì ai. Lại một lần nữa, bỗng tiếng nhạc trổi lên, ngoài thì mưa to, trong thì nhạc êm đềm, tạo một cảm giác, không khí lạ kỳ không diễn đạt được thế nào? Love story qua đờn Piano thánh thoát êm đềm dễ thương mà chính Cô Bé là người tạo nên những dòng âm thanh âm điệu đó. Chúng Tôi mỗi người tự lắng đọng quay về quá khứ mà chẳng ai nói với nhau lời nào khi nốt nhạc cuối cùng chấm hết. Oh mon a mor, Je suis parti . . . sau mỗi bản nhạc Chúng Tôi vỗ tay nhè nhẹ với cả tâm hồn chân thật đủ Cô Bé nghe. Toàn những bài nhạc của thập niên 70-80 mà Chúng Tôi hoàn toàn yêu thích lần lượt Cô Bé dạo đi trên phím đàn thật thánh thoát êm đềm. Sau 15 bản nhạc Cô Bé dọn dẹp đờn bước đến Chúng Tôi, kính cẩn Cám Ơn vì đã biết thưởng thức những bản nhạc mà chưa bao giờ được nghe tiếng vỗ tay từ những bàn của khách đáp lại, khách vào đây để hưởng thụ, thưởng thức những món ăn ngon, uống đã, mà đâu ai biết thưởng thức những bài nhạc hay mà Cô Bé đã bỏ ra bao công tập luyện. Chúng Tôi thấy mà thương, hay hay, nhìn kỹ Cô Bé hơn, khuông mặt trái soan, tóc xỏa ngang vai, không son phấn, nguyên bộ áo dài trắng, kín đáo, tuổi 18-20, không đẹp lắm nhưng đồng cảm ở Cô Bé qua những bài nhạc Chúng Tôi yêu thích mà khá lâu không có dịp nghe và người cùng nghe, giờ thì cùng nghe  lại ở một bối cảnh cũ ngồ ngộ, dễ thương như thế này, chắc chắn một điều những bản nhạc trên khi Chúng Tôi yêu thích thì Cô Bé chưa có, thế mà lại đồng cảm hai thế hệ ở Cô Bé là một điều thích thú và cùng chia cái cảm giác này với Cô Bé. Trước khi chia tay, Cô Bé mời Chúng Tôi vào tối mai sẽ đàn tại một Nhà Hàng X lúc ấy sẽ hay hơn rồi quay trở vào trong. Chúng Tôi vẫn ngồi chờ đợi Cô Bé đi ra, 5 phút 10 phút rồi 30 phút không thấy. Cô Bé đã đi ra cửa sau từ bao giờ. Bỗng dưng thấy mất đi cái gì đó bé nhỏ quý trọng, trong trắng mà mình vừa bắt gặp.
              Tối hôm sau tại Nhà Hàng X, Cô Bé trổi lên những bài Capri cest fini, Apres toi, Mal, God father, The end of the word . . . những bản nhạc Sonata của Betthovel hay hơn trên một sân khấu nho nhỏ của Nhà Hàng X. Áo dài màu Hồng nhạt, trên khuôn mặt một chút phấn nhẹ, môi một chút đỏ, một chút mùi hương nước hoa, mà bình thường tất cả không dùng đến. Nhạc cứ trổi, những dòng nhạc thập niên 70-80 càng lúc càng hay nhưng không tiếng vỗ tay trả lại. Cũng sau 15 bản nhạc Cô Bé dọn dẹp ra về mà trong lòng mang một chút buồn vô cớ nào đó giống như tuổi biết buồn.
       Vài  ngày sau. Cô Bé nhận một lá thư từ Tỉnh gởi lên “Cám ơn Cô Bé đã cho Chú một cảm giác mà  20 năm qua Chú không tìm được. Chúc Cô Bé thành đạt”. Đọc xong những dòng chữ trên Cô Bé lần nữa không biết vui hay buồn cho tình cảm hay kiếp ca kỷ của mình, rồi nước mắt chảy . . . Cái buồn chưa lắng đọng  mà 3 ngày sau Cô Bé lại nhận tấm card từ Anh Quốc gởi về “Đã hơn 1 tuần Chú vẫn chưa trở lại bình thường, vẫn còn ngây ngất tâm hồn cái cảm giác đêm mưa gió sấm chớp ấy, cùng những bản nhạc với  người Bạn cũ ở cái điểm xưa, Cám ơn và cám ơn Cháu”, những dòng trên lần nữa làm Cô Bé hững hờ mà nước mắt chảy từ bao giờ không hề biết./.
                               
                          TP . Hồ Chí Minh  , Ngay 1.11.2008
                                   NGUYENTIENDAO

+ Người ngu dốt tìm Hạnh Phúc ở nơi xa xôi, Người khôn ngoan tìm  nó  ngay dưới chân mình .                    
                                 James Oppenheim