...Đây là quê hương thân yêu của tôi, bà thấy không bà Kathie ?
Những con đường ngoằn nghèo uốn khúc bên cạnh rặng tre xanh, những túp lều tranh lụp xụp, những đồng lúa vàng, những bài dân ca được hát lên mỗi đêm…những con sóng nhịp nhàng trôi đi mang theo những chiếc lá thu vàng rơi rụng, các cụ già ngâm thơ trên những chiếc thuyền con. Quê hương tôi là một vị anh hùng hiển hách, hùng dũng như ngọn Hoàng Liên Sơn, mênh mông như biển Thái Bình Dương. Quê hương tôi là một cô gái xinh đẹp miền quê, dịu dàng yểu điệu như sông Hương, mắt buồn như những cơn mưa….Người nông dân mộc mạc, trẻ mục đồng bổng chốc cất lên giọng hát bên cạnh cánh đồng xanh. Quê hương tôi thanh bình, quê hương tôi là cảnh giới thần tiên. Những bà mẹ già nằm ru con kẽo kẹt trên võng giữa trưa hè, vừa êm dịu vừa hiền hòa, hương thơm của đồng cỏ ngạt ngào trong gió thu.
Bà cảm thấy như thế nào, bà Kathie? Bà có say mê với quê hương của tôi không! Nếu đã thấy chắc bà khó quên được. Đã từng sống trên đó thật khó mà lìa bỏ…
Nhưng hiện giờ quê hương ấy ở đâu? Tôi nhắm mắt lại và hồi tưởng…Tôi thấy gì! một vùng đại dương mênh mông, những người Việt Nam chia rẻ nhau, những ngọn sóng vô tư đã bủa vào, người Trung Hoa, người Pháp, người Nhật, họ dày xéo quê hương tôi. Mẹ Việt Nam đã khóc !!!...
Đồng hoang cỏ cháy, trâu bò không còn đến một đồng cỏ úa để nuôi thân. Nước sông Hồng càng đỏ thẩm hơn xưa, những xác chết đã ngã nằm trên đồng nội. Quê hương tôi tựa hồ như những chiếc lá vàng bay trong gió, những chiếc lá vàng này sẽ bay đến những chân trời nào?
Việt Nam quê hương thân yêu của tôi.
Ngày hôm qua buồn thiu, hôm nay tôi bỏ mất quê hương, ngày mai tối như mực. Bà không nghe sao? Bà không thương xót quê hương tôi sao? Bà Kathie ! Tôi biết rằng bà đã động lòng. Một hôm nọ, bà đã thốt ra lời "Tôi cảm thấy rằng đến bây giờ tôi thương người Việt Nam rất nhiều".
Máu vẫn còn lưu thông trong tim tôi. Tôi vẫn còn sống, còn ăn, còn thở và còn khóc. Người Việt Nam uốn mình xuống rất gần, tự nhìn mình, họ thấy gì? Một điều kiện của người hầu hạ, một khu rừng khô cằn…Một ngôi nhà và một quả bom. Một đám cưới bên cạnh một đám ma!!!. Đó là quê hương thân yêu của tôi. Bà thấy chưa bà Kathie? Tôi đã đánh mất nó, đánh mất cha mẹ tôi, anh chị em và bạn bè tôi…tôi mất tất cả. Hãy nhìn vào mắt tôi, bà sẽ thấy những cảm nghỉ bên trong là thế nào, năm tháng trôi qua rồi tôi đã sống tại Fort Chaffee.
Người Việt Nam đã ra đi sau cuộc chiến, họ đã và đang tự thấy mình trong giữa cơn gió lạnh. Nước mắt tôi đã chảy tuôn…Đây là quê hương thân yêu của tôi. Bà có thấy không bà Kathie? Tôi đã khóc…Tôi đã mất những con đường ngoằn ngèo uốn khúc bên cạnh rặng tre xanh, những túp lều tranh lụp xụp, những đồng lúa khô cằn, những bài hát dân ca…Chừng nào tôi có thể trở về để thấy quê hương tôi, để hôn nó…bà Kathie ?. Mắt tôi đã nhòa, trời tối om!
Mùa thu đầu tiên nơi xứ người./.
P.D.NGUYEN (THIEN ANH)
Những con đường ngoằn nghèo uốn khúc bên cạnh rặng tre xanh, những túp lều tranh lụp xụp, những đồng lúa vàng, những bài dân ca được hát lên mỗi đêm…những con sóng nhịp nhàng trôi đi mang theo những chiếc lá thu vàng rơi rụng, các cụ già ngâm thơ trên những chiếc thuyền con. Quê hương tôi là một vị anh hùng hiển hách, hùng dũng như ngọn Hoàng Liên Sơn, mênh mông như biển Thái Bình Dương. Quê hương tôi là một cô gái xinh đẹp miền quê, dịu dàng yểu điệu như sông Hương, mắt buồn như những cơn mưa….Người nông dân mộc mạc, trẻ mục đồng bổng chốc cất lên giọng hát bên cạnh cánh đồng xanh. Quê hương tôi thanh bình, quê hương tôi là cảnh giới thần tiên. Những bà mẹ già nằm ru con kẽo kẹt trên võng giữa trưa hè, vừa êm dịu vừa hiền hòa, hương thơm của đồng cỏ ngạt ngào trong gió thu.
Bà cảm thấy như thế nào, bà Kathie? Bà có say mê với quê hương của tôi không! Nếu đã thấy chắc bà khó quên được. Đã từng sống trên đó thật khó mà lìa bỏ…
Nhưng hiện giờ quê hương ấy ở đâu? Tôi nhắm mắt lại và hồi tưởng…Tôi thấy gì! một vùng đại dương mênh mông, những người Việt Nam chia rẻ nhau, những ngọn sóng vô tư đã bủa vào, người Trung Hoa, người Pháp, người Nhật, họ dày xéo quê hương tôi. Mẹ Việt Nam đã khóc !!!...
Đồng hoang cỏ cháy, trâu bò không còn đến một đồng cỏ úa để nuôi thân. Nước sông Hồng càng đỏ thẩm hơn xưa, những xác chết đã ngã nằm trên đồng nội. Quê hương tôi tựa hồ như những chiếc lá vàng bay trong gió, những chiếc lá vàng này sẽ bay đến những chân trời nào?
Việt Nam quê hương thân yêu của tôi.
Ngày hôm qua buồn thiu, hôm nay tôi bỏ mất quê hương, ngày mai tối như mực. Bà không nghe sao? Bà không thương xót quê hương tôi sao? Bà Kathie ! Tôi biết rằng bà đã động lòng. Một hôm nọ, bà đã thốt ra lời "Tôi cảm thấy rằng đến bây giờ tôi thương người Việt Nam rất nhiều".
Máu vẫn còn lưu thông trong tim tôi. Tôi vẫn còn sống, còn ăn, còn thở và còn khóc. Người Việt Nam uốn mình xuống rất gần, tự nhìn mình, họ thấy gì? Một điều kiện của người hầu hạ, một khu rừng khô cằn…Một ngôi nhà và một quả bom. Một đám cưới bên cạnh một đám ma!!!. Đó là quê hương thân yêu của tôi. Bà thấy chưa bà Kathie? Tôi đã đánh mất nó, đánh mất cha mẹ tôi, anh chị em và bạn bè tôi…tôi mất tất cả. Hãy nhìn vào mắt tôi, bà sẽ thấy những cảm nghỉ bên trong là thế nào, năm tháng trôi qua rồi tôi đã sống tại Fort Chaffee.
Người Việt Nam đã ra đi sau cuộc chiến, họ đã và đang tự thấy mình trong giữa cơn gió lạnh. Nước mắt tôi đã chảy tuôn…Đây là quê hương thân yêu của tôi. Bà có thấy không bà Kathie? Tôi đã khóc…Tôi đã mất những con đường ngoằn ngèo uốn khúc bên cạnh rặng tre xanh, những túp lều tranh lụp xụp, những đồng lúa khô cằn, những bài hát dân ca…Chừng nào tôi có thể trở về để thấy quê hương tôi, để hôn nó…bà Kathie ?. Mắt tôi đã nhòa, trời tối om!
Mùa thu đầu tiên nơi xứ người./.
P.D.NGUYEN (THIEN ANH)