Hởi ôi sao thấy còn buồn
Ngày xuân cứ tưởng
Chim muông hót mừng
Hoa mai vàng trổ tưng bừng
Có đâu lại phải
Ngập ngừng nhớ thu
Bốn mùa đông hạ thu xuân
Hết thời hoa rụng
Còn đông lạnh lùng
Trách gì người ở người không
Trách sao lại có
Hoa rừng thế thay
Trách chi người tỉnh người say
Bởi khi trống vắng
Thấy ai cũng mừng
Buồn buồn bứt trái nhãn lồng
Nhớ thia quen chậu
Nhớ chồng quen hơi.
NTH
01-02-2012