MỘT LẦN NỮA
Cả hai lớ ngớ gởi xe, bước vào Bệnh Viện Thẩm Mỹ, Anh Bảo Vệ lớn tiếng như cấp chỉ huy trước mặt trận “Muốn mất xe hay sao mà không lấy thẻ”, Tôi quay qua nhìn Anh thật oai phong cư xử với khách hàng như thế sao? Nhưng đã bước vào phòng tiếp khách nên người Bạn K cùng đi quay lại lấy thẻ gởi xe.
Vào trong, phòng tiếp khách thật to lớn đồ sộ, khách khá đông để chờ tư vấn ngồi trên những bộ bàn ghế đắt tiền lộng lẫy. Như thế này mà nhân viên với khách hàng vậy sao? Nghĩ vậy nhưng Tôi vẫn bước đến ghi tên, gặp 4 Cô xinh đẹp mặc đồng phục, duyên dáng, nói năng nhỏ nhẹ, một Cô dịu dàng nở nụ cười cảm tình hỏi Tôi:
- Xin lỗi Anh cần tư vấn gì và cho biết họ tên.
Thật sự khi nghe Anh Bảo Vệ nói, Tôi đã khó chịu nhưng khi bước chân vào phòng tiếp khách, không khí mát lạnh khác hẳn bên ngoài cùng các Cô nhân viên tươi vui nhẹ nhàng từ tốn trên nét mặt đã làm hạ hỏa 50% , Tôi trả lời:
- Chú dự định vào đây để tư vấn về cắt mắt, nhưng cái gặp và tiếp xúc đầu tiên của Anh Bảo Vệ nơi đây đã làm Chú còn 50% thiện cảm nơi này.
Nghe Tôi nói với âm điệu rõ ràng, cứng rắn làm người Bạn K cùng đi nắm tay Tôi như chận lại cùng lúc cả 4 Cô đều quay nhìn Tôi, một Cô hỏi:
- Thưa . . . Anh hãy cho biết Người Bảo Vệ nào?
- Cái Anh mà chỉ chỏ ngoài đó.
- Xin lỗi! Anh yên tâm đi mọi việc sẽ không có lần khác, giờ Anh cho biết họ tên.
30 giây yên lặng rồi Tôi nói bình thường tỉnh bơ:
-Tên Èo, Nguyễn Tiến Èo.
Cô nhân viên khi nảy ngước lên cũng nụ cười nhưng nụ cười khác nhìn Tôi để chờ nói lại, lần nữa người Bạn K đánh vào tay Tôi nhưng Tôi vẫn không nghe mà nói:
-Phải! Tôi tên Nguyễn Tiến Èo, ghi vào.
Qua thái độ cùng nét mặt không đổi nên Cô ghi tên Tôi vào giấy hẹn tư vấn, họ tên Nguyễn Tiến Èo rồi hỏi tiếp:
-Anh cho số điện thoại .
Tôi nói liền:
-Chú thích, cảm mến ai mới đưa số điện thoại chắc các Cháu cũng không khác! Nơi đây Chú đã có số phone, cần thì Chú gọi.
Các Cô thấy Tôi thế nên có vẻ quan tâm chứ không như bao người đang chờ đợi, gọi ngay nhân viên đưa Tôi và người Bạn K lên thang máy lầu 7 đến phòng có Bác Sỹ nữ tư vấn. Có lẽ Bác Sỹ đã biết sẽ tiếp một khách hàng khó chịu nên Bác Sỹ vui vẻ vì trên nét mặt Tôi vẫn đang gìn giữ khó chịu. Bác Sỹ tiếp Tôi thật khéo léo cười nhẹ, có những từ khéo léo hài hước đúng chỗ. Khi chia tay Bác Sỹ nói:
- Anh hãy an tâm, nơi đây sẽ không làm Anh không vui lần 2, và cám ơn Anh đã góp ý, rất mong Anh trở lại, cám ơn Anh!
Câu trên làm Tôi mát ruột mà giật mình, do có thể lần 2 Tôi đến sẽ không gặp Anh Bảo Vệ vì cái khó chịu, cái sỉ, cái Tôi trong con người Tôi to lớn quá sẽ làm mất việc làm Anh Bảo Vệ vào ngày mai. Tôi ngước đầu thở ra mà quên hẳn mình đang đứng trước một người đang muốn Tôi trở lại.
Cái ngước đầu thở ra của Tôi đã một lần, đã làm đuổi việc một nhân viên bán xăng mà không hề hay biết, cái thở ra ấy đã quay lại trong Tôi về Chị bán xăng năm đó.
Chị Nhân Viên bán xăng tráo trở không bằng lòng câu nói của Tôi và không nhận lỗi, nên sự việc được làm lớn hơn. Tôi gặp chủ Cây Xăng, Ông nhận lỗi và thành thật xin lỗi Tôi, mọi việc xong, tưởng không có gì.
Ba tháng sau, gặp lại Chị mời Tôi mua vé số, Chị cho biết từ lúc đổ xăng ấy Chị mất việc làm, Con phải nghỉ học, 2 đứa cùng bán vé số với Chị. trước kia với đồng lương làm công bán xăng nuôi 2 Con đi học được. Hôm ăn gian xăng của Tôi là lần đầu làm việc xấu ấy để cứu chữa Con bệnh nặng cần tiền. Từ ngày hôm ấy, hình ảnh Chị bán xăng cứ đeo đuổi, ám ảnh Tôi mãi cứ mỗi lần đổ xăng.
Lại hôm nay Tôi đang làm một việc tương tự nên giật mình, trong cuộc sống hằng ngày thấy mình đối xử với tha nhân thường vô tâm trước những người bị tổn thương vì nghèo đói bất hạnh, hơn nữa đôi khi Tôi không nhìn thấy đích thực gía trị của bản thân họ nên vô tình đã vô tâm đối xử họ. Chính những điều ấy cho Tôi thấy sức mạnh của lòng tha thứ, sự quan tâm đến từng Con Người cần thiết hơn cả. Tôi thường giáo dục Con Cháu, làm người phải thật thà, thẳng thắn, không vụ lợi và luôn yêu thương đồng loại. Thế mà Tôi đã làm việc ấy, để người bán xăng và cả Gia Đình phải khốn khổ, nay lại một việc gần như thế. Vậy sự thật thà, thẳng thắn của Tôi có đúng không? Sự giáo dục Con Cháu của Tôi Đúng hay Sai? Tôi nhìn thấy điều không đẹp, điều sai của xã hội, Tôi xây dựng sửa chữa để đẹp tất cả nhưng họ sẽ bị đuổi việc. Có người bảo Tôi mình đang sống với lũ, hãy để mọi việc trôi theo lũ, không thể 1 mình tự chống chọi với lũ. Tôi vẫn không bằng lòng, nếu tất cả đều trôi theo lũ chẳng một ai chống chọi với lũ thì cơn lũ mãi mãi là cơn lũ mà lớn hơn, trôi thành dòng thác thì sao?
Nghĩ thế lòng buồn buồn . . . Làm Con Người khó quá!
Phan Thiết. Ngày 23.1.2012
NGUYENTIENDAO
@ Khi sinh ra, Con Người là hình tượng sơ khai của sự hài hòa, của sự thật, của cái đẹp và điều thiện
L . Tolsoi .
Bài văn tháng nay, đọc lại thấy cái gì đó trong Con Người. Gởi Bạn đọc mà đồng cảm chia cùng Tôi. Cám ơn !