Tôi Đi Thi Tiếng Hát Mãi Xanh 2011
23:24
Văn chương
- Anh hả !
- Ờ !
- Anh đang ở đâu?
- ………………….
- Thiệt không ! Em tới liền !
Tôi nghe trong điện thoại giọng nói nghiêm nghị. Trong tiếng nói như sắp bắt được tôi làm điều gì bất thường đáng nghi. Như mọi ngày, giờ này tôi đang ở trong công viên Tao-đàn dượt chim. Nếu vậy thì không có cuộc gọi kiểm tra ngờ vực bắt tại trận nầy. Độ chừng hơn mươi phút sau, đang ngồi trong phòng chờ tới phiên, tôi ngó ra cửa thấy Liên tới cùng Thư. Tôi bước ra gặp, vợ cười xòa thật hiền dịu dễ thương:
- Em tới ủng hộ anh mà !
Liên thấy tôi không đem theo lồng chim như mọi ngày sinh nghi. Bây giờ biết sự thật mới giả bộ làm lành, tôi biết quá cái tỏng của cô nương. Cũng nhờ vậy mà tôi đo được mức độ giám sát để ý từng li từng tí của vợ bấy lâu nay. Tôi được quan tâm kỷ lưỡng, với tôi một tia hy vọng ‘’ tháo củi xổ lồng’’ cũng không có.
Tôi đi thi Tiếng hát mãi xanh mà giấu mọi người. Chờ nếu vô được vòng trong mới lên tiếng, bây giờ nói trước sợ bước không qua. Hơn nữa đi thi một lần cho biết, biết đâu may mắn thì sao, cũng kỳ vọng lắm. Mấy hôm tôi tự luyện hát nghêu ngao một mình, cũng thấy vui vui trong lòng. Sáng sớm nay đi thẳng tới Nhạc viện thành phố để hát thử lấy tông.
Hai giờ chiều tôi trở lại Nhạc viện thi hát. Tôi hỏi Liên có đi cùng không. Liên mĩm cười ẩn ý, đáp tỉnh queo :
- Biết rồi… khỏi theo !
Nhà hát hòa nhạc của Nhạc viện thành phố Hồ chí Minh hôm nay, trở thành sân khấu chính dành cho những người có lứa tuổi dự thi Tiếng hát mãi xanh như tôi. Một nhà hát rộng đẹp, sang trọng hơi choáng ngợp với ai lần đầu tiên bước lên sân khấu để dự thi. Hát với tiếng đệm của đàn piano đắt tiền như một ca sĩ. Bởi vậy có thí sinh chưa quen hơi luống cuống, bị khớp run hát không được. Có thí sinh hát một đường đàn một nẻo, cuối cùng xin cho hát khỏi đàn đệm, già rồi lãng tai không nghe, làm ban giám khảo phì cười thông cảm. Cũng có những thí sinh đã quen lên sân khấu, có trang điểm mặt mày, ăn mặc trang phục trình diễn cầm dù cầm quạt, vừa hát vừa múa rất chuyên nghiệp.
Tôi hát xong được ban giám khảo vổ tay thấy rất vui với nhiều hy vọng. Tôi trở lại làm khán giả ngồi phía sau, thấy có rất đông người chờ thi, người đến xem là các em học sinh của nhạc viện, người nhà của thí sinh đi theo từ tỉnh thành các nơi, không ngớt vổ tay ủng hộ. Có cụ bà cụ ông chống gậy ăn mặc đẹp áo dài, veston được con cháu dìu lên sân khấu… cẩn thận xin lỗi buông gậy xuống… ráng đứng hát muốn đứt hơi luôn. Hát xong còn nói vui… hát rồi có chết cũng mãn nguyện. Hồi tôi đi dự lễ khánh thành cầu Mỹ Thuận, có nhiều ông bà cụ chống gậy đi lên cầu cũng nói… đi cho biết về chết cũng vui. Tôi hiểu tại sao có một loài chim hót hay hơn sơn ca, hơn cả họa mi. Chim lao ngực vào chiếc gai dài nhọn nhất… hót bài hót hay nhất trước khi tim mình ngừng đập.
Cuộc thi Tiếng hát mãi xanh dành cho người có tuổi đam mê ca hát, trước nay không có điều kiện thể hiện, rất bổ ích rất cần thiết đáp ứng được lòng mong mỏi của nhiều người. Nhất là ông bà vui con cháu cũng vui, vui cả nhà. Cuộc thi như ngày hội diễn văn nghệ không bằng.
NTH
27-2-2012