F Lời văn ngắn. XÃ HỘI TRONG CẢNH GIÁC "TT" ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


Lời văn ngắn. XÃ HỘI TRONG CẢNH GIÁC "TT"

      Nơi này có lần Tôi gặp 2 Phụ Nữ đi xe gắn máy bi hư xe, đạp hoài không nổ máy, nhiều người ngang qua thấy nhưng dửng dưng coi như không thấy, không biết .
      Tôi ngang qua, bước đến nhìn 2 Phụ Nữ đã lả mồ hôi nên nói:
<!--[if !supportLists]-->- Tôi có thể giúp được 2 Cô việc này.
       2 Phụ Nữ không nhìn đến Tôi như không hề nghe, vẫn tự nhiên tiếp tục đạp xe, thấy thế Tôi lặp lại lần nữa, 1 Phụ Nữ đang đạp xe bỗng dừng đạp nhìn Tôi rồi nói:
       - Bộ muốn giựt xe hả? Không dễ đâu...
         Tôi hững hờ như bị tạt gáo nước lạnh mà cả đời chưa bao giờ bị như thế, lẳng lặng bước đi lòng không vui.
        Lại một lần nữa Tôi cũng đến nơi này, nơi mà đông đảo khi bước ra ngoài, nhiều bụi bậm lo lắng cướp giật, tình cờ thấy Cô Bé còn đi học bị giật điện thoại té xuống chảy máu nhiều và ôm chân khóc mà không một ai cứu giúp chỉ đứng nhìn rồi đi, thấy vậy Tôi đưa Cô bé đến Bệnh Viện rồi đưa điện thoại cho Cô bé gọi về nhà, đưa lên băng ca, chuyển vào phòng cấp cứu, thấy vậy Cô bé đưa Tôi giữ hết mọi đồ, vì người nhà chưa tới. Khoảng 20 phút sau người nhà tới Ba Mẹ và 2 Anh Trai. Thấy Tôi đang đứng giữ xe giữ đồ Cô bé, không nói lời nào Người Anh Trai bước đến trong tư thế hung hăng không hỏi lời nào túm cổ áo định đánh. Tôi gạt ra và nói là người giúp đưa Cô bé vào Bệnh Viện chứ không phải người gây tai nạn, người gây tai nạn đã chạy mất rồi. Họ vẫn không tin mà cứ sấn sổ đến, rồi Tôi nói mọi người cứ vào mà hỏi Cô bé, 10 phút sau Ba Mẹ Cô bé xin lỗi mà không một lời cám ơn. Sau đó Tôi mới thật sự ra đi trong cái bụng không vui vì lòng tốt của mình bị chà đạp.
      Sau sự việc trên tôi dặn lòng không cứu giúp tai nạn giao thông hay việc gì, nếu đó không phải người thân, quen hay chuyện của mình và cũng nghĩ lại nếu Cô bé bị chấn thương hôn mê thì chắc Tôi là người lãnh hậu quả và ăn đòn không kịp thở, chắc thế! Bởi vậy tại sao khi tại nạn ở Việt Nam người dân bu lại xem rất đông nhưng không ai dám cứu giúp, rồi từ đó Tôi thấy tai nạn không hề cứu mà chỉ đứng nhìn, bỏ đi do không phải chuyện mình.
      Khá lâu sau, một lần nữa và cũng chính cái lần này là cái lần Tôi hối hận mang mãi trong người cho rằng Tôi ngu xuẩn. Hôm đó trên đường đi có tai nạn xe, Tôi phớt lờ không nhìn đến dù Tôi là người thứ 3 phát hiện mà không gì, tưởng không có gì nhưng sau buổi cơm trưa, đứa Con điện thoại cho biết, Con Nó bị tai nạn là Cháu Ngoại Tôi đã bị xe đụng do không người cấp cứu mất máu nhiều đã qua đời tại con đường đó mà sáng nay Tôi bắt gặp. Tôi nhói đau Con Tim, đó là cái đau thật khó rửa mà sẽ mang đến khi về Trời.
       Vài ngày sau Tôi lên xe ra về, rời cái chốn mệt mỏi về Quê, bước xuống xe đã nghe âm thanh êm đềm thoáng nhẹ không ồn ào và không khí hít sâu, cùng không thấy nỗi lo bốc giật, không thấy cảnh giác lừa đảo, không thấy tất cả điều buồn bực, có lẽ nơi nào không khí ít bụi bậm, trong sạch, ít bon chen, ít người thì nơi đó xã hội không có cảnh giác. 
         Phan Thiết, Ngày 6.4.2013
              NGUYENTIENDAO

   @ Khéo mà dối trá không bằng vụng mà thật thà.
                       “Quên”