Tối đám cưới
của thằng em út, bảy Hòa, xong xuôi đâu đó khách khứa ra về. Tôi khệnh khạng bước
ra rồi ngồi xuống, hơi quá chén. Má thấy vậy phân công một chú chở tôi về nhà
cho an toàn. Má nói với mấy chú em tôi, hồi nào tới giờ chưa thấy anh hai mầy nó
vui nhiều như hôm nay. Tôi nghe hết đầu óc còn biết nhưng chỉ có đi muốn ngã, thấy
xung quanh nhòe nhòe, con mắt cay cay không rõ đành nghe theo lời má.
Má nói thật
đúng tôi vui thật nhiều, rất vui, vui từ sáng sớm khi má dẫn cả nhà sang rước
dâu, cưới vợ cho chú út. Cả nhà đầy đủ chỉ thiếu ba, ba đã mất. Trong tôi lúc
này có cái vui ngoài mặt, có cái buồn sâu thẳm… phải chi còn ba, để có đầy đủ
ba má em tôi đỡ tủi, tôi nghĩ vậy. Rồi tôi thấy thương em nhiều hơn nó không được
như tôi, nên đám cưới nầy tôi vui nhất. Tôi uống không đong đếm.
Khi xe đưa về đến cửa, tôi không còn kềm được nữa, nước mắt tôi trào ra, tôi khóc ngon lành thành tiếng, chú em phát hoảng hỏi sao vậy anh hai. Tôi nói không sao anh vô nhà được, anh say quá nên khóc vậy mà. Chú em chỉ biết nghe nói vậy chứ đâu biết được trong lòng tôi.
Khi xe đưa về đến cửa, tôi không còn kềm được nữa, nước mắt tôi trào ra, tôi khóc ngon lành thành tiếng, chú em phát hoảng hỏi sao vậy anh hai. Tôi nói không sao anh vô nhà được, anh say quá nên khóc vậy mà. Chú em chỉ biết nghe nói vậy chứ đâu biết được trong lòng tôi.
NTH
3-4-2013