Với những bước chân người bệnh khập khiễng đi trên con đường trơn trượt sau cơn mưa bão thật khó, đến nơi trước mặt Bà, một đóng gạch đổ nát, sụp chen lấn lên nhau cùng những đồ dùng văng tứ tung mà nặng nhất là cái phòng Bà ở hoàn toàn sụp hết bốn phía, đè bể nát cái bàn mà tối qua Bà nghĩ nơi đây an toàn nhất, quay qua cái nơi thờ Tổ Tiên cùng tấm hình Ông Tư ướt át văng xa, nhang đèn lư hương mỗi thứ mỗi nơi. Bà bước đến lượm tấm hình Ông Tư chùi sạch rồi ôm vào lòng như một di vật quý báo mà khóc, rồi thỏ thẻ một mình:
<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ông đừng giận Tui... thật sự tối qua... Tui không muốn đi... vì đứa Cháu Ngoại nó cõng buộc Tui phải đi... Ông nhớ không Tui và Ông đã thề... luôn và mãi... bên nhau mà...
Càng thỏ thẻ Bà càng rơi nhiều nước mắt. Thấy Ngoại khóc, đứa Cháu dìu đưa Bà về nhà nó, Bà đi duy nhất chỉ ôm một tấm hình thờ của Ông Tư, đi mà nước mắt vẫn rơi.
Con Cái ở Làng có linh tính cơn mưa bão tối qua có khả năng nguy hiểm đến Bà Tư nên kéo nhau vào thăm, đúng Căn nhà đã sập, các Con cùng dọn dẹp. Đứa Con trai lớn mời Bà ra Làng ở, nghĩ hồi lâu Bà đi theo Con ra Làng cùng tấm hình thờ Ông Tư.
Ở Làng được 3 ngày, Bà không chịu nỗi tiếng xe ồn ào nên đòi về nhà đứa Con gái út trong cánh rừng đó. Khi Bà trở lại căn nhà Con gái út, Bà liền bước thêm 200 mét để đến miếng đất bỏ bao công lao, ngồi dưới gốc cây xoài nhìn tấm hình thờ đang cầm trên tay mà khóc, thỏ thẻ nói một mình:
- Ông Tư ơi... Tui nhớ Ông... nên về ở cùng Ông đến chết... và sẽ không bao giờ... rời xa Ông cùng mãnh đất này nữa... Ông an tâm... nha Ông.
Bà thỏ thẻ mà cứ lau nước mắt làm mấy đứa Con đi với Bà cũng chảy nước mắt theo. Bà ở với Con gái út cách nhà Bà 200 mét, hằng ngày cứ đi qua căn nhà cũ đổ nát, lòng vòng với những bước đi khập khiễng mà Bà Tư lại bằng lòng hạnh phúc.
Ngày hôm ấy Bà choáng váng, mỏi mệt không muốn ăn, Con gái út lo lắng cho Bà uống sữa để có dinh dưỡng, đưa Bà đi bệnh viện thì Bà nói yếu ớt:
<!--[if !supportLists]-->- Tao không muốn đi đâu hết... chứ Ba mày có đi đâu... có gì Tao nằm gần Ba mày... khỏi làm phiền hà Con Cháu.
Cứ thế, mỗi ngày yếu đi dần, rồi sáng hôm đó Bà nằm trên gường không ăn nói gì cả, làm Con Cháu lo quá sức, Con Cháu kêu đi bệnh viện Bà lắc đầu mãi đến gần trưa các Em Trai Gái của Bà 8 người từ Thành Phố nghe tin Bà bệnh kéo nhau đi thăm, Bà Tư mừng quá vì chưa bao giờ các Em của Bà vào thăm đông đủ như thế này, như một phép lạ, Bà đứng dậy vui vẻ, đi đứng bình thường như người khỏe mạnh không biết bệnh là gì, rồi khóc mừng gặp các Em, rồi cười mừng gặp các Em, rồi nói mừng gặp các Em. Bà Tư sung sướng tràn đầy có cái hạnh phúc tình huyết thống Chị Em nên Bà vui mà nói đủ chuyện thời xa xưa từng đứa Em một mà Bà đã yêu thương bồng bế.Thật cảm động cái tình Chị Em ấm áp tuổi già mà tất cả mọi người có mặt hôm ấy đều cảm nhận như thế.
Tàn cuộc vui, các đứa Em ra về, Bà tiễn đưa vui vẻ, cũng khóc, cũng cười, cũng nói như trẻ thơ. Mà thật lạ, cũng từ dạo đó Bà Tư có vẻ khỏe mạnh hơn do món ăn tinh thần, Bà vui hay nhắc chuyện thời xưa các Em Bà, cho Con Cháu nghe và luôn vui cười sung sướng khi nhắc từng đứa một, đó là những viên thuốc tinh thần thật bổ của Bà Tư. Cứ thế Bà sống vui vẻ với các Con Cháu mà không hề nghe những bước chân đi của Ông Tư nữa.
Rồi ngày ấy phải đến, như thường lệ sáng sớm Bà Tư đi 200 mét để đến khu đất nền nhà của Bà, nền nhà cái phòng thờ cúng Tổ Tiên, Ông Tư, Bà nhìn ngây cái nơi thờ Ông Tư ngày trước, có để trên cái tủ, tấm hình Ông Tư đang nhìn làm Bà thấy thích vui, đứng một lúc Bà chào biệt Ông Tư đi ra cái phòng ngủ có bàn ăn, Bà nhớ lại cơn mưa bão hôm ấy, Bà né mưa Bão dưới cái bàn mà cho là nơi an toàn nhất, rồi cơn mưa bão đến sập tường, những mãnh tường đè lên bàn làm Bà ngạt thở. Thật, bỗng dưng Bà Tư thấy khó thở ngột ngạt ở cuống họng, rồi từ từ quỵ, té xuống mà chẳng ai hay biết.
Người phát hiện là đứa Cháu Ngoại luôn trông coi chăm sóc Bà, đang ngủ giật mình không thấy Bà đâu, liền thức dậy chạy ra mãnh đất Ông Bà Tư, nhìn thấy Bà Ngoại nằm dưới đất, liền la lớn:
- Ngoại! Ngoại...!
Đứa Cháu Ngoại chạy đến bên, bồng xốc Ngoại lên mà không còn nghe tí hơi thở nào, liền la khóc:
<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ngoại! Ngoại ơi... Ngoại
đừng bỏ Con nha... Ngoại... Con thương Ngoại mà... Ngoại...
Đứa Cháu Ngoại cứ kêu la rên khóc, nhưng tiếng vọng vang của cánh rừng cứ dội trả lại những từ ngữ âm thanh Ngoại ấy, như dửng dưng chẳng hề hay biết gì.
Một đời lam lũ của Ông Bà Tư.
Phan Thiết , Ngày 10.4.2013
NGUYENTIENDAO
@ Ai sống nhiều hơn người khác, sẽ phải chết nhiều hơn người khác.
Wilde