Ở nơi heo hút ấy lần lượt bầy Con lớn lên lấy vợ gả chồng trong cái tuổi thật non nớt, dọn ra Làng lam lũ sinh sống đủ nghề, còn lại 2 đứa Con, trai gái út ở với Ông Bà Tư, trai út lớn lên đến tuổi Thanh Niên không chiu nổi cảnh buồn tẻ này cũng bỏ đi làm tứ xứ, lâu lâu về thăm Ông Bà Tư năm ba ngày rồi lại đi, chỉ có đứa Con gái út lấy chồng cất căn nhà cách nhà Ông Bà Tư 200 mét, cũng là cái căn nhà thứ hai duy nhất trong cánh rừng này. Thấm thoát mà Ông Bà Tư ở cánh rừng này đã 35 năm, cái 35 năm mà Ông Bà Tư phải bỏ công cày cuốc cật lực vẫn không dư giả, mà nay tuổi Ông đã 82, Bà 80 những con bệnh quái ác lần lần chiếm dụng, Ông Bà Tư cứ đi khám bệnh ở Tỉnh rồi về lại cái rừng mà do Ông Bà tạo nên, không bỏ được mặc dù còn thiếu thốn. Hôm ấy Bà Tư phải đi cấp cứu bệnh viện Tỉnh, tưởng Bà không qua, đứa Em gái út của Bà nghe tin phải đi 500 km về thăm, sắp đặt nhờ Cha giải tội cho Bà trở lại đạo và trao mình Thánh Chúa mà khá lâu nay Bà chẳng hề nghĩ đến Chúa, phép lạ Bà lại qua cái cửa ải tử thần, được 2 ngày mà lòng Bà cứ nôn nao một hai đòi về, rồi cũng về nhà trong cánh rừng sâu.
Hôm ấy, cũng là ngày Ông Tư ra đi rất êm đềm mà không ai ngờ, trước đó Ông có dặn các Con khi Ông đi hãy coi lá thư để lại mà thực hiện, Ông có để lại một ít tiền lo ma chay và căn dặn thật đơn giản để không phiền hà Con cái. Nhưng rồi cái ma chay tương đối cùng mồ mã không tệ, chôn trên mảnh đất Ông Tư canh tác lâu nay.
Ông Tư chết hơn một năm, Bà vẫn sống trong căn nhà mà Ông Bà tạo nên nhưng nay Bà treo hình Chúa và thường xuyên đọc kinh đêm hôm, căn nhà ngồ ngộ, thiết kế theo ý của Ông, xây cất từng chút một, lại ngoằn ngèo lòng vòng, ngăn kệ thế tủ, bàn ghế tự chế cố định, cửa nẻo nhiều, gió luồng mát mẻ, rộng rãi phòng ốc nối chung nhau, do Con nhiều không tiền làm một lần nên phải xây dựng nhiều lần thế, bao năm trước nhà đông Con nên xây cất rộng rãi, nay đâu còn ai, ban ngày có Con Cháu gần gũi chơi với Bà về đêm Bà lại ngủ một mình, Con Cháu không dám ở lại ngủ, luôn nói căn nhà có ma, có những bước chân đi của Ông Ngoại về đêm, Con gái ở cách Bà 200 mét luôn mời Bà về, để chăm sóc về đêm cùng những đứa Con khác mời Bà ra Làng ở, Bà vẫn không chịu.
Bà Tư đã 80 tuổi, đi đứng khó khăn lại mang nhiều bệnh đã 2 lần cấp cứu đưa đến bệnh viện Tỉnh thế mà Bà không thể bỏ căn nhà này, vì muốn tận mắt nghe, thấy tiếng chân đi và gặp Ông Tư. Đúng vậy, Bà và Con Cháu về đêm thỉnh thoảng có nghe bước chân đi thật, nhưng khi Bà và Con Cháu đốt đèn đi tìm thì không thấy, nghe gì cả. Nhưng không, đó là cái âm thanh, gió cuốn về đêm của cánh rừng cộng thêm căn nhà phòng ốc ngoằn ngèo lòng vòng trống trải cùng nhiều cánh cửa chắp vá thông nhau, đã tạo nên những âm thanh lạ mà Bà Tư cùng Con Cháu cho rằng những âm thanh đó là bước chân của Ông Tư lâu nay.
Chiều hôm ấy, trời kéo mây đen làm dữ cả bầu trời cùng những cơn gió mạnh liên tiếp thổi làm ngã những cây bắp, gãy đổ những nhánh xoài lớn nên ai cũng nghĩ sẽ đón nhận trận mưa to gió lớn, rồi cơn gió lại lặng đi, mây đen tan biến, gần như trở lại bình thường, làm ai nấy cũng mừng. Nhưng không, đúng 12 giờ đêm cơn gió trở lại hoành hành dữ dằn hơn, lại thêm tiếng sét đánh chớp liên tục làm những ngọn đèn tắt bất tử. Bà Tư đang nằm trên cái gường một mình, giật mình chạy xuống giường núp dưới cái bàn ăn duy nhất bằng gỗ trong nhà để trốn tiếng sét cơn mưa bão lớn mà chưa bao giờ Bà lại sợ hãi thế này, đồng lúc lại nghe tiếng bước chân đi, Bà lại sợ hơn bao giờ hết. Cái bước chân mà lâu nay Bà Tư nghe và muốn gặp người bước chân ấy, thế mà hôm nay nghe mà sợ, tim đánh thình thịch, không dám rục rịch. Rồi tự nghĩ bước chân ấy đang cô đơn cần sự trợ giúp, không lý nào mình lại từ chối, mà bước chân ấy lại là Chồng mình mà, Chồng mình cô đơn đang cần mình, suy nghĩ thế nên Bà ra khỏi bàn, đứng lên để đón nhận bước chân, vừa đứng lên thì một tiếng sét đột ngột thật lớn cùng luồng sét sáng rực đưa xuống làm Bà phải chạy lại núp dưới bàn, rồi nằm thun người sợ hãi, run bần bật.
Cũng lúc đó cách 200 mét, căn nhà duy nhất gần Bà Tư là đứa Con gái út, cả nhà cũng đang sợ sệt bởi cơn mưa bão to lớn ấy, bỗng đứa Cháu Ngoại Gái 14 tuổi liền nhớ đến Bà, nói với Mẹ:
<!--[if !supportLists]-->- Con qua cõng Bà Ngoại về đây, chứ Ngoại có một mình nguy hiểm quá, nha Mẹ!
Vừa nói Nó vừa chạy đi qua nhà Ngoại mà không sợ gì, mặc dù cơn sét và những cơn bão đang hoành hành dữ dội nặng hơn. Nó vừa gọi lớn vừa đẩy cửa thật mạnh:
<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ngoại... ơi... Ngoại...
Cánh cửa mở ra, thấy Bà Tư run lập cập, nó ôm xốc Bà Tư, cõng chạy về nhà nó. Vừa vào nhà là cơn mưa ụp xuống thật lớn cùng những tiếng sét đánh như đang đuổi bắt Bà Cháu nó. Rồi tiếng sét lớn hơn, gần hơn, mạnh hơn, và sáng hơn đã đánh sụp cái căn nhà mà Ông Bà Tư đã đổ biết bao mồ hôi công cán xây dựng nên.
“Còn tiếp”
Phan Thiết, Ngày 9.4.2013
NGUYENTIENDAO
@ Người hạnh phúc nhất là người đem lại hạnh phúc cho nhiều người nhất.
Bleiste