-Tao thấy Bạn L trong lớp dễ thương thật!
Bạn khác trả lời;
= Không bằng Bạn BLđâu Mày.
= Tao lại thấy Bạn L hơn.
= Còn Tao thì Bạn BL.
Bỗng đâu đó xuất hiện một Bạn Nam khác mở miệng:
= Không đâu, tụi Mày coi lại đi Bạn T thùy mỵ nhẹ nhàng thướt tha thế mà không số 1 hay sao?
=Thôi Ông ơi...!
=Mày có dám nhìn thẳng các Bạn đó không?
=Không đâu sợ lắm, đụng đến áo dài Tao còn sợ mắc cở.
- Có lần Tao đụng cái tay Bạn L lúc cho mượn vở vậy mà Tao ngủ không được đêm đó, đó Mày!
=Gì đâu mà vậy!
Rồi cả 3 cứ nói, cứ nghe nhưng mỗi lần có Bạn Gái bước gần thì im lặng sợ Bạn nghe.
=Mày im đi các Bạn ấy nghe thì chết!
=Thôi bỏ đi, coi lại môn Toán 2 giờ sau đi tụi Mày.
=Có gì đâu, bài đó dễ lắm, Tao chỉ cho.
Cả 3 mở sách mà túm lại coi bài, lát sau xong hết trong cái nhìn trẻ thơ của tuổi đi học dễ thương. Rồi tất cả Bạn Nam Nữ cùng ăn Bánh Tráng vui cười đùa cợt thật vô tư trong cái tuổi đi học... Hai giờ đầu được nghỉ đã hết, giờ tất cả phải kéo nhau về lại trường tiếp tục học 2 giờ sau trong hình ảnh trẻ thơ dễ thương của tuổi áo trắng. Đó là cái hình ảnh hơn 40 năm trước, cái hình ảnh quá khứ thật vô tư nhút nhát của tuổi Học Trò, giờ thì không thể tìm lại được.
Thấm thoát 38 năm trôi qua thật mau, mỗi người mỗi hoàn cảnh khác nhau kẻ nam người bắc không ai giống nhau, mỗi người chạy theo cuộc sống của mình, lo toan miếng cơm mảnh áo nên rời rạc tình cảm nhau không là những đứa trẻ áo trắng cắp sách đến trường trong những năm xưa. Khi gặp nhau thì đầu đã trắng, mừng vui, từ đó cứ mỗi năm vào ngày 30 tháng 4 tất cả những người bạn trẻ thơ áo trắng ấy gặp nhau, vui mừng đùa dỡn như trẻ thơ, mà hôm nay tất cả quên mình đã là Ông là Bà không như những ngày tháng xa xưa ấy.
Hôm nay còn vài ngày nữa là ngày 30 tháng 4 lần thứ 16 để gặp nhau nên trong tâm hồn nhiều người vui mừng trông ngày ấy đến, cùng nhau sắp xếp cho ngày ấy thật vui thêm lên, hơn năm trước và đáng trân trọng hơn nữa có những người bạn đứng sau lưng luôn giúp đỡ mà nếu không có những người sau lưng này thì cái vui sẽ khó hơn. Đó là sự đóng góp cao quý bởi không nhận cái vui hạnh phúc gì cả, mà hy sinh cho người khác được vui.
Trong cuộc sống có nhiều người đâu cần phải giúp người khác để được nhận tiếng tốt và đâu cần có người làm việc nhiều để mang tiếng thơm, tự giúp và làm vì mọi người mà thấy vui đó là Hạnh Phúc, cái hạnh phúc thiêng liêng khó bắt gặp. Xin cầu chúc cái Hạnh Phúc Thiêng Liêng ấy luôn ngự trị trong tâm hồn ai đó và tất cả.
Phan Thiết, Ngày 24.4.2013
NGUYENTIENDAO
@ Hạnh Phúc đâu phải mua bằng tiền.
“Quên”