Ngước mòn mõi..thôi cúi đầu nhìn xuống,
Nhìn cội nguồn,trong cát bụi hoang sơ.
Nhìn bão giông trong biển sóng xô bờ,
Nhìn vực thẳm trong chập chùng ghềnh thác.
Nhìn len lõi tận cùng trong rách nát,
Nhìn hoang tàn trong câu hát đi qua.
Nhìn tháng năm mang theo tuổi ngọc ngà,
Nhìn hiu quạnh khi ta làm cô phụ...
Nhìn để hiểu mùa loài chim di trú,
Nhìn tương tàn khốc liệt chuyện đao binh.
Nhìn đắng cay khi đã mất cuộc tình,
Nhìn bè bạn có vạn điều chưa nói....
Nhìn xuống đây,đừng ngước cao vòi vọi,
Nhìn chân mình day dứt buổi xa quê.
Nhìn chứa chan nước mắt lúc tìm về,
Nhìn huynh đệ chung bàn tay thắp lửa.
Nhìn bến sông có vạn chài nương tựa,
Nhìn nhọc nhằn nuôi mắt mẹ bao dung.
Nhìn em thơ lem luốc kiếp khốn cùng,
Nhìn cảm nhận vô vàn trong khô cạn.
Nhìn hữu hạn suốt chiều dài vô hạn,
Nhìn... cúi nhìn để thấy đủ vô biên.
Nhìn..sẻ chia..gánh vác...dứt ưu phiền..
Nhìn độ lượng, bao dung..xin cúi xuống....