CỐ LÊN
Nơi đây Chính phủ khuyến khích người dân học, khi học tiểu học, trung học thì Chính phủ lo cho đi học còn học đại học thì người học phải tự lo, nếu có thì chỉ giúp phần nào do các hội nào đó bỏ ra thôi, nên đa phần qua đây rất ngại học đại học.
Ngày mới qua trường học. Test lại tôi coi học lớp mấy, tôi test sắp lại học lớp 11 nên Chính phủ chỉ nuôi tôi ăn học 2 năm, ngoài giờ học tôi đi làm để có tiền, làm đủ nghề đủ việc miễn nghề nào việc nào nhiều tiền mà trái giờ học là oke, do vậy tôi đi suốt nhiều đêm chỉ ngủ 3 giờ đồng hồ là thường, vậy mà cũng xong.
Giờ nhiều khi nghĩ lại thật ngán, hỏi lại sao lúc đó mình good quá, chứ giờ thì không thể. Nhớ có một lần sau giờ học tôi chạy đến cái xưởng nhỏ khoảng 200 người, xưởng lắp ráp điện tử bằng tay, ngồi vào là đưa linh kiện vô rồi đẩy ra liên tục, thao tác như cái máy thay vì máy làm, công việc chỉ thế nên khi hết giờ mỏi nhức cơ gân đôi vai. Hôm đó tôi đang ngồi làm thao tác đó, đưa vô rồi đẩy ra thì trong phòng có nhiều người nhiều tiếng nói đi lòng vòng rồi dừng lại bên tôi là ông chủ và 3 người kỹ sư châu Âu, chỉ chỏ cho ông chủ, tự dưng trong đầu tôi liền nghĩ, ngày nào đó tao sẽ như mày. Thật vậy cái anh chàng ngày nào chỉ chỏ ấy nay lại là người thường xuyên làm việc chung với tôi ở công ty lớn, có phần trọng nể do sau này lúc vui tôi có nói biết anh từ cái ngày đó anh đứng bên tôi.
Gởi bạn một thoáng của tôi, hẹn gặp sau. Tran Nguyen