Hôm nay tôi trở về thăm trường cũ.
Nhiều nét đổi thay tường mái rêu mờ...
Trời đất! Nghe sao mà nhớ thương trường mình quá. Trường TRUNG HỌC CHÍNH TÂM.
Tôi ở Phan thiết từ nhỏ, rời trường đã 40 năm, ở gần trường nữa chứ. Vậy mà có bao giờ vào thăm lại được trường cũ đâu. Đi qua lại trường hoài, vẫn thấy học sinh đông nhộn nhịp, vẫn thấy áo trắng nam sinh nữ sinh.Tôi dao động tâm tư. Nhớ trường mình đó!
Trường bây giờ khang trang hơn khi xưa, trong sân trường những tán cây phủ mát.Tôi chỉ nhìn bên ngoài tổng thể ngôi trường thân yêu của mình thôi. Nhìn bên chỗ cầu thang lên lầu, nhìn sân chào cờ tôi nhớ một chuyện vui vui...
- Chào cờ xong, các em nam vào trước, hết rồi mới đến nữ vào sau.
Thầy nào nói tôi quên mất tiêu rồi. Hậu quả: mấy ông nam lên trước, không vào lớp mà đứng dài theo cầu thang. Đến khi nữ sinh vào. Khổ ơi là khổ! Tay cầm vạt áo dài, mắt nhìn thẳng đi lên 1..2..3..4, 1..2..3..4... Mấy ông Quỷ này, vừa mắc cở vừa quíu chân, nhiều bạn vấp cầu thang, mấy ông thì khoái chí khúc khích cười...
- Thầy ơi! Chào cờ xong cho nữ sinh vào trước đi thầy. Mấy bạn nam chọc không đi được đâu thầy.
Thầy Lương trả lời:
- Có chi đâu, mấy em cứ đi lên, còn nó đứng kệ nó.
- Không được đâu Thầy, mấy bạn đếm 1..2..3..nữa Thầy. Quíu chân làm sao đi... Thầy cười...
Và lần sau, chào cờ xong Nữ sinh vào trước, Nam sinh vào sau.
- Thấy chưa Thầy binh con gái hơn nha mấy Ông.
Bây giờ tôi nói nhỏ cho các bạn nghe nha. Chính con nhỏ Ngọc Xuân méc Thầy Lương đó các bạn giờ mới biết ha.
Hình như mới ngày hôm qua.
Trường vẫn còn đó vững vàng đẹp mãi
Tiếng giảng bài, tiếng đùa giỡn của học sinh
Tôi vẫn còn đây, miệt mài trượt dài theo cuộc sống
Ngoảnh lại nhìn ngôi trường, nền tảng cuộc đời ta
Có một điều mơ ước của riêng tôi
Cùng các bạn chúng mình thăm TRƯỜNG CŨ
NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN