A Lô! Nhạn hả - Mai về nhà - Bố có cái này cho con.
Nhận từ tay Bố chiếc bóp đựng bút thời còn đi học, chiếc viết máy Pilot, những lá thư hộc bàn đã ngã màu thời gian. Lòng bồi hồi nhớ lại...
Chiều đi học về, ăn cơm xong, bước vào góc học tập. Ngăn trong, ngăn ngoài, dốc ngược cả chiếc cặp. Ô hay! Đâu rồi cây viết máy Pilot có khắc tên, quà Bố cho ngày tốt nghiệp cấp 2 lại bỏ quên trong hộc bàn ở lớp. Mất là chắc chắn rồi. Quà kỷ niệm của Bố. Ân hận ghê… Buồn quá, cả một ngày chủ nhật đến sáng thứ hai.
Chiều đi học với bước chân nhẹ hẩng... Đẩy cặp vào hộc bàn vương vướng cái gì? A! Cây viết bỏ quên đã được cất gọn đẹp trong chiếc hộp xinh xắn với lá thư nhỏ làm quen. Bắt đầu thư hộc bàn từ đó…
Anh học hơn hai lớp, là năm cuối anh còn học ở trường, anh viết kể về gia đình, dự tính tương lai ... Qua những lời thơ góp nhặt, biết anh ở quê, mẹ chỉ có mình anh. Đến trường phải đi tám chín cây số.
Qua hộc bàn, anh giải dùm bài toán khó, hướng dẫn góp ý bài tập văn, quả xoài, trái ổi, khế, mận…
Anh có biết mặt mình không? Riêng mình chẳng bận tâm anh mắt mũi thế nào, luôn né tránh mỗi lần anh hẹn gặp. Mình vô tư cảm nhận ở anh tình thương của đứa em gái nhỏ. Anh viết:
Còn hơn tháng nữa hè rồi, anh phải xa trường, xa hộp thư hộc bàn rồi, sao không chịu cho anh một lần gặp...
Một tuần, hai tuần chẳng nhận được thư nào từ hộc bàn, chắc anh giận vì lời hứa lèo hôm trước.
Hè về, mình mãi lo chia tay, viết lưu bút, dã ngoại với bạn bè. Vô tâm dần quên hẳn… Sau này tình cờ gặp người bạn học lớp anh, mới biết anh ra đi đột ngột vì tai nạn giao thông trên đườngđi học về.
Theo thời gian, cây viết không sử dụng được nữa, nhưng với mình là kỷ niệm luôn gìn giữ để nhớ về một thời vụng dại.
THY NHAN
THY NHAN