NGÀY BUỒN
Tôi cũng vừa đi học vừa đi làm để có nhiều tiền phải làm nhiều việc mà những người thân tôi tại Vietnam tưởng lầm, nơi đây nhiều tiền lắm do nhìn màu da thấy ai cũng trắng hồng, nhưng không nơi đây luôn chạy tìm việc nào tiền giờ cao hơn thì làm.
Tôi nhớ ngày ấy cái ngày không may mắn đến, trước đêm đó trời tuyết rơi nhiều thật lạ nên lạnh đến nhanh không như những năm trước, nếu trời thế này thì sẽ nằm trùm trên nệm coi bài mãi đến khi đói mới tìm ăn nhưng không thể vì sáng nay có việc làm hơi xa mà phải đi nếu vắng thì coi chừng chủ cho thôi việc, nơi này lại lương cao nhất trong bao ngày biết đi làm, mọi cách ngồi dậy cố hết sức phải dậy, vệ sinh xong chạy ra xe, trời thật lạnh tuyết bao phủ cả xe không thể vào xe, nên cố mở cho máy nổ để tuyết tan rồi chạy vào nhà chờ tan. Dễ như thế nhưng thật sự tôi cũng cố gắng chịu lạnh run để mở máy xe, rồi cũng xong sau 20 phút xe chạy nhưng ngoài đường tuyết phủ đầy làm tôi không thể đến nơi làm như giờ đã định, đây là lần 2 tôi phải mất việc mà không một tiếng to lớn nào đành đến nhận tiền ra về, thật buồn vì không biết lấy tiền đâu mà gởi cho thằng em trai họ 200 us như đã hứa tháng nay, lại tuần trước có thiệp cưới người bạn tại Vietnam gởi qua nên cũng có ý cố làm để gởi người bạn 100 us nhưng giờ thì khó thật, lái xe về phòng nghỉ và coi bài học sắp đến, bước vào cổng bà chủ nhà gọi có lá thư Vietnam gởi qua, thường tôi nhận thư Vietnam vui mà buồn vì phần trăm nhiều lá thư cần tiền mà ở đây tôi đâu có nhiều tiền như sáng nay bị mất việc đang thất nghiệp, thường thường tôi nhận thư đều để vào thứ bảy mới mở thư coi, vì thường đọc xong thư là buồn khó học khó làm việc trong tuần nên để ngày thứ bảy nghỉ học mà đọc, hôm nay tôi thất nghiệp không việc làm mở thư coi, như suy nghĩ trước khi mở thư bao lần, nhưng không thư đọc hôm nay thật nặng nề hơn những lá thư mọi lần, cha tôi chết đang cần số tiền nhiều để xây mồ mả khang trang nội dung thư có bao nhiêu đó, tôi biết khi lá thư tôi đọc thì ở quê mồ mả đã xong nhưng đang chờ. Còn tôi thì không thể nào về đốt nhang cho cha được, đành bất hiếu, tôi buồn vì mất việc làm lại cộng thêm cái buồn mất cha, nằm cố nghỉ ngơi nhưng không nghỉ được đứng dậy, quyết định đi xin việc làm khác.
Gởi những lời cho ngày của cha, hẹn gặp sau. Tran Nguyen