LỠ LÀNG DUYÊN
Rã rời cách biệt lỡ làng duyên
Duyên ước thề xưa vỡ mộng huyền
Huyền ảo thiên đường ai luỵ đắm
Đắm mù cõi tạm kẻ sầu miên
Miên man chén rượu buồn ngây ngất
Ngất ngưởng men say hận đẫm truyền
Truyền cả khung trời sương phố lạnh
Lạnh lùng bão tố rẽ đôi uyên…
Rã rời cách biệt lỡ làng duyên
Duyên ước thề xưa vỡ mộng huyền
Huyền ảo thiên đường ai luỵ đắm
Đắm mù cõi tạm kẻ sầu miên
Miên man chén rượu buồn ngây ngất
Ngất ngưởng men say hận đẫm truyền
Truyền cả khung trời sương phố lạnh
Lạnh lùng bão tố rẽ đôi uyên…
Lạnh lùng bão tố rẽ đôi uyên…
Uyên với ương nay đã lạc truyền
Truyền cảm còn chi ngoài tĩnh lặng
Lặng tình sót lại chỉ hoài miên
Miên sầu khúc nhạc đêm mờ ảo
Ảo vọng lời thơ tối thẫm huyền
Huyền hoặc vầng trăng vàng úa rã
Rã rời cách biệt lỡ làng duyên
Cư Nguyễn
ĐÀNH ĐOẠN
Rã đành phải thế dẫu là duyên
Duyên thắm tình xưa dấu lệ huyền
Huyền hoặc vô vi đời nhiễm đắm
Đắm chìm ngút hận giấc du miên
Miên trường ảo ảnh trời hương ngất
Ngất lả hồn thơ ý gợi truyền
Truyền nhạt mù sương giăng phủ lạnh
Lạnh lùng lữ thứ biệt vườn uyên
Duyên thắm tình xưa dấu lệ huyền
Huyền hoặc vô vi đời nhiễm đắm
Đắm chìm ngút hận giấc du miên
Miên trường ảo ảnh trời hương ngất
Ngất lả hồn thơ ý gợi truyền
Truyền nhạt mù sương giăng phủ lạnh
Lạnh lùng lữ thứ biệt vườn uyên
Lạnh lùng lữ thứ biệt vườn uyên
Uyên vọng triền sương mõi cánh truyền
Truyền cảnh nào đâu chiều sóng lặng
Lặng chìm bỗng ngập ảo triều miên
Miên du tiết lạnh tình hư ảo
Ảo giác mùa phơi nhánh thảo huyền
Huyền dịu trăng cười soi rệu rã
Rã đành phải thế dẫu là duyên
Hồ Thúy Hương
Uyên vọng triền sương mõi cánh truyền
Truyền cảnh nào đâu chiều sóng lặng
Lặng chìm bỗng ngập ảo triều miên
Miên du tiết lạnh tình hư ảo
Ảo giác mùa phơi nhánh thảo huyền
Huyền dịu trăng cười soi rệu rã
Rã đành phải thế dẫu là duyên
Hồ Thúy Hương