Có một ngày,em quay mặt bước đi,
Vàng phủ lối xưa, phủ phàng tình nghĩa.
Mây cố níu chiều tà trên hoang địa,
Gió cợt đùa cuốn cát bụi phân ly.
Có một ngày ta mõi cánh chim di,
Đường xa tắp... mộng hải hồ tan chảy.
Sao trái ngang làm tim đau đến vậy?
Nửa cuộc đời gục ngã, trắng bàn tay.
Có một ngày không ngăn nỗi đắng cay,
Mắt gian dối em không nhìn thẳng mặt.
Biết khơi gợi là lòng đau dằn dặt,
Nhưng trò đời sẽ như cuộc trả vay.
Có một ngày hạnh phúc đã buông tay,
Ta lạc lõng nghe niềm tin tan tác.
Vẫn cười thôi mặc mưa giông... bão bạt,
Bên bạn bè... ta có một niềm vui.
Có một ngày than trách cũng trôi xuôi,
Cuốn ta đi trong dặm trường lang bạt.
Sáng Cao nguyên, chiều ngắm sông phiêu dạt,
Ly cà phê... khói thuốc, đã vàng tay.
Có một ngày lạnh lẽo gió heo may,,
Mùa đang đổi nhưng không còn mong đợi.
Ta thầm ước một nàng xuân tươi mới,
Cất hộ ta nồng thắm trái tim này.
(Tặng một người bạn cô đơn)