Bài dự thi tùy bút xuân hạnh phúc năm 2010. Nay gởi Blog những người Bạn của Tôi.
ĐÊM GIAO THỪA
Còn 1 giờ đồng hồ nữa giao thừa, nên ai cũng muốn về nhà cho kịp cùng gia đình xua đi năm cũ ô uế để đón nhận 1 năm mới may mắn hạnh phúc. Ngoài đường xe cộ tranh nhau chạy tấp nập, gió xuân thổi những cọng rác bay len lén như len lén trong tâm hồn những ai xa nhà vào giờ này.
Cuối góc phố 1 chiếc xích lô, người đạp tuổi trung niên mệt mỏi những bước đạp, lo nghĩ gần Giao Thừa cố tìm 1 cuốc đạp cuối năm rồi về nhà, mặc dù đã mệt mỏi ngày nay. Bỗng 1 Cô gái sang trọng, quý phái, khoảng tuổi 22, 23 đón xe. Anh xích lô mừng rỡ dừng lại, lễ phép chào mời.
- Thưa Cô về đâu?
Cô gái khựng khựng rồi nói:
- Anh chở Tôi đến...ngã tư Võ Văn Tần...Nguyễn Đình Chiểu...bao nhiêu tiền?
- Cô cho 10.000.
- 5.000 thôi!
- Trời! Sao ít vậy!
Sau lúc mặc cả, Anh xích lô cũng bằng lòng vì phải vội về nhà nhưng lòng không vui vì người sang trọng và giá cả. Cô gái bước lên xe thật đẹp, duyên dáng, mùi son phấn và nước hoa mà chưa bao giờ Anh bắt gặp, lại được ngồi trên xe mình nữa chứ.
Khá mệt mỏi khi gần đến nơi, Cô gái thay đổi địa điểm khác cũng khá xa, lúc này ngoài đường xe cộ đi lại ít, đường trống vắng có lẽ giờ Giao Thừa sắp đến, rồi đến điểm mới Cô lại lừng khừng muốn đến nơi khác, Anh xích lô mệt mỏi lớn tiếng:
- Cô trả tiền đi, để Tôi về nhà đón Giao Thừa, Tôi không chở Cô nữa.
- Anh thối lại tiền...cho Tôi, tiền 500.000 đồng...hay...Anh chở đến Trần Hưng Đạo rồi tính tiền luôn.
Anh xích lô nghe ngẫm nghĩ 1 lúc rồi đi. Gần đến địa điểm thứ 3 thì pháo nổ nhiều hướng, nền trời những cụm pháo hoa cháy sáng rực rỡ, báo hiệu Giao Thừa mà sáng nay hứa với Gia Đình phải về nhà trước 12 giờ để cùng Vợ, 3 Con và người Mẹ già ốm yếu đón Giao Thừa, thế mà lúc này lại còn nơi đây, Anh xích lô dừng xe, thật sự nóng giận dồn hết sự bực tức vào chân dậm xuống đường cùng khuôn mặt nhăn nhó.
- Này Cô!...Hãy trả tiền cho Tôi...để Tôi về.
Cô gái nài nỉ, tất cả những đồ dùng trên người Cô, hãy lấy mà dùng để trừ vào tiền xích lô đêm nay. Cô đưa ra những món đồ trang sức thật đẹp, lộng lẫy nhưng toàn đồ giả, đồng hồ kim đứng...Cô lại tiếp tục nài nỉ đến địa điểm thứ 4 gần đây mượn tiền để trả, qua giai đoạn nhăn nhó Anh xích lô chở đến địa điểm thứ 4, Cô xin Anh chờ đi lấy tiền, Anh nghe theo, nhưng khi Cô đi rồi mới ngỡ, Cô đi luôn thì sao...? Không! 5 phút sau Cô trở lại, với khuôn mặt vẫn không vui, lại nài nỉ mà lần này 2 giọt nước mắt lăn tròn trên má, cuối cùng nói:
- Tôi không có tiền, Tôi có thân xác, Anh muốn...hãy đưa Tôi đến góc tối nào đó để trả Anh cho kịp, nếu không trời gần sáng rồi đó Anh ạ!
Anh xích lô giật mình tròn mắt, cả cuộc đời chưa bao giờ gặp 1 người phụ nữ nào trẻ, đẹp, sang trọng, quyến rủ như Cô, mà chưa lần như thế nên hỏi:
- Nhà Cô ở đâu không về đón Giao Thừa mà lang thang thế này?
Cô liền òa khóc với những dòng nước mắt ấm ức, thỏ thẻ kể, gia đình nghèo bỏ quê lên Thành Phố kiếm sống, bao nhiêu tiền gửi về, lúc đầu phụ bán Phở, Hớt Tóc Thanh Nữ, Bia Ôm và cuối cùng Gái. Năm về nhà 1 lần mà nói làm việc ở Công Ty nước ngoài, 3 tháng nay Mẹ bệnh có bao nhiêu tiền và mượn thêm gởi cho Mẹ, nên cuối năm không trả tiền thuê phòng 3 tháng, Bà chủ nhà đuổi. Quần áo gởi hết, đêm nay lang thang không nơi chứa, nếu có khách thì tốt vừa có chỗ tá túc, vừa có tiền, Cô càng khóc nhiều hơn như chưa bao giờ được khóc hay được nói. Anh xích lô nghe qua đồng cảm người nghèo khổ, có người sanh ra đã đẹp, quyến rủ, sang trọng nhưng vẫn đau khổ, đêm nay không mái ấm thật đáng thương tâm, nên nói:
- Này Cô, lên xe Tôi đưa về nhà tá túc cùng gia đình Tôi đêm nay, rồi mai hẳn tính.
Cô gái ngước lên thật nhanh nhìn Anh xích lô với đôi mắt tròn xoe ngờ ngợ trong nước mắt rồi chuyển qua đôi mắt kính phục lòng tốt của 1 con người nghèo khổ mà tốt bụng. Có lẽ ngày mai, ngày mới, ngày Xuân trời lại sáng, Cô gái sang trọng nghĩ thế, đứng lên lau nước mắt mà bước đi .
Phan Thiết, ngày 6 tháng 2 năm 2010
NGUYỄN TIẾN ĐẠO
Số 4 Nguyễn Du Phan Thiết
@ Chia sẻ niềm vui là nhân đôi niềm vui, chia sẻ niềm đau là giảm bớt niềm đau
Tục Ngữ Thụy Điển