Tết làm người ta tư lự. Nhớ quê hương, nhớ về cội nguồn của nhiều người con làm ăn xa xứ. Một nổi buồn nhớ nhung, lỗi hẹn không kịp trở về ăn Tết cùng bà con thân thuộc. Bên mâm cơm cúng rước ông bà trưa ngày hai mươi chín Tết, năm thiếu như năm nay, cũng có bánh tét, thịt kho hột vịt, kiệu chua, dưa hấu... Người xa quê cũng ráng sắm sửa cho có đủ hương vị ngày tết như xứ mình, có những món quen ông bà cha mẹ ngày xưa từng nấu cho mình ăn. Nhắp một chung ‘’nước mắt quê hương’’ trắng trong cay nồng, chạy xuống tận cỏi lòng ấm áp, mắt dõi xa xăm trầm tư để nhớ quá khứ, nhớ tổ tiên, nhớ về ông bà ông vải của mình.
Tết, tôi mong tới tết lắm để được má dắt về quê ăn tết. Tết năm nay má xin ba để ba ở lại một mình, má dắt tôi về quê ngoại ăn tết cho ngoại vui.
Mấy năm trước ngoại còn mạnh, ngoại thường từ dưới quê lên thăm con thăm cháu. Ngoại đi lúc đầu hôm mát trời, từ làng Tân-an ngoại đi bộ ba bốn cây số ra bến đò Kinh Xáng. Chờ đò đưa qua sông, ngoại lên xe lôi ra tới chợ Tân-châu nửa đêm, mua vé lên xe đò ngồi chờ đi thành-phố. Xe đò Tân Châu – Sài gòn mỗi ngày chỉ một chuyến, xuất bến hai ba giờ sáng. Ngoại đi cho sớm mới kịp mua vé có chỗ tốt ngồi. Ngoại còn xách theo hai tay hai giỏ đệm, một bên giỏ mấy chục trái vú sữa với vài bộ áo quần, một bên giỏ có mấy con gà giò. Mấy thứ này ngoại nuôi ngoại trồng, tấm lòng của ngoại đem lên cho con cho cháu ăn lấy thảo.
Đi được xe suốt vậy là may. Có khi đường hư hay bị đấp mô do giặc giã còn khổ hơn. Ngoại phải lặn lội mười mấy cây số qua phà Châu Giang, tới bến xe Châu Đốc mới có xe. Đi xe chuyền, nhảy lên hai cái bắc Vàm Cống, bắc Mỹ Thuận, kẹt phà kẹt bắc thật khổ cực. Tới Xa cảng miền tây lớ quớ bị bọn móc túi rạch giỏ lấy đồ. Má rất lo cho ngoại, tuổi già đường sá xa xôi nguy hiểm, gió máy dọc đường trắc trở. Ngoại đi từ đầu hôm trước tới chạng vạng hôm sau mới tới nhà má. Má cản ngoại hoài, vậy mà hể nhớ má, là ngoại âm thầm một mình khăn gói lên thăm má. Tới thành phố ngoại đi tiếp xe lam từ xa cảng về Ngã Bảy, đường Lý-Thái-Tổ vào nhà má ở khu tạm cư Pétrus Ký.
Lần nào cũng vậy ngoại vô tới cửa má mới hay. Má chạy ra liền đỡ hai cái giỏ cho ngoại. Hai cái giỏ ngoại cắt ca cắt củm mang nặng, giữ kỹ suốt bên mình từ dưới quê lên làm quà Tết. Ngoại nhìn má, tay run run giơ hai cái giỏ, kêu’’con’’, má rớt hai hàng nước mắt.
Bây giờ ngoại không còn, má cũng không còn.
NTH nhớ Ngoại với Má
Trưa 29 Tết Nhâm Thìn 2012