Cũng lại là một niềm vui đầu năm, chính xác là ngày 02/01/2012 khi tiếng chuông điện thoại rộn rã reo vang - Alô, Tôi là Trung Nguyễn, cho tôi gặp Lành hoặc Nhân. Thế là chiếc điện thoại được chuyển qua tôi, cũng may là đúng ngày nghĩ bù nên ở nhà và không có kế hoạch đi chơi đâu xa. - Mình là Trung đây, Trung lớp 11B1 Trường Chính Tâm, Nhân còn nhớ mình không? Bất ngờ quá, hơn nữa đã gần 40 năm rồi còn gì, thời gian tuổi tác đã làm trí nhớ giảm đi rất rõ, nghĩ mãi mà không ra. Dẫu chưa nhớ hết về nhau nhưng dù sao đây cũng là niềm vui lớn cho tất cả các bạn liên lớp 11, đặc biệt là blog hocsinhchinhtam vì chúng ta đã tìm ra được nhau.
Rồi ký ức những năm tháng học trò dần dần hiện lên trong đầu. Ngày ấy tôi được cử làm Lớp Trưởng, mỗi buổi sáng trước giờ học có nhiệm vụ cầm cái sổ điểm danh, gọi là sổ chứ thực sự là một tấm bìa cứng được gấp đôi, bên trong ghi danh sách học sinh trong lớp để theo dõi ngày nào ai vắng, ai có mặt, trang sau là sơ đồ lớp, ai ngồi vị trí nào được ghi tên vào vị trí đó, tôi chỉ việc nhìn sơ đồ và đối chiếu các dãy bàn là biết ai vắng liền. Không biết các bạn còn nhớ không chứ đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in, trên bảng góc bên tay trái phía trên cùng ghi: - Lớp 11B1, xuống hàng - Sỉ số - Xuống hàng Hiện diện - Xuống hàng Vắng mặt và tiếp theo là họ và tên những bạn vắng, ai có phép thì mở ngoặc đơn ghi P đóng ngoặc đơn, ai vắng thì thế nào ngày mai cũng sẽ được Văn phòng gọi xuống gặp Thầy Giám thị, rồi sau đó việc gì đến sẽ đến…Cũng có những hôm điểm danh thì có mặt, sau đó thì mất tiêu, nhất là những bạn ở những dãy bàn cuối hoặc gần cửa sổ. Thầy vừa quay mặt lên bảng ghi tựa đề bài học, dưới này "vọt" qua cửa sổ liền vì cửa sổ đâu có song. Tôi nghĩ lúc đó mà dạo một vòng trong Thành phố Phan Thiết có lẽ sẽ gặp ở café Kim, Bar Đào Viên đang nhấm nháp ly café mát lạnh, hay lơn tơn tán dóc trong vườn hoa lầu nước hoặc đang rơi nước mắt với bộ phim Mùa thu lá bay trong rạp Ngọc Thúy, Ánh Sáng, Hồng Lợi, Lilas…Thế mà bây giờ cố nặn óc ra cũng không thể nào nhớ hết những người bạn của mình: Trung, Cảnh, Vinh Hiển…hay là mình đã già lắm rồi ta?
Hơn hai mươi năm về trước, khi tìm lại được các bạn trong nước cũng thế, người thì nhớ mặt quên tên, người thì nhớ tên quên mặt. Bạn Thuần có vóc dáng nhỏ nhắn, tôi quay sang hỏi người bên cạnh, cô ấy là con hay cháu của bạn nào vậy? làm các bạn phải phì cười. Lần đầu tiên nói chuyện với bạn Nguyễn Đức Phán qua telephone cũng thế, thú thật nói chuyện mà trong đầu không hình dung được khuôn mặt bạn Phán ra làm sao, sau này xem hình thấy cũng xa lạ quá rồi từ từ, từ từ mãi sau này nữa mới nhớ ra. Bạn Trung, Cảnh, Vinh Hiển thông cảm cho bộ nhớ ở cái tuổi ngũ tuần của chúng ta nhé, rồi bạn bè chúng ta cũng sẽ nhớ ra nhau thôi.
Hơn 15 phút nói chuyện với Trung thật vui, bạn xem VideoClip họp mặt năm vừa rồi đăng trên blog hocsinhchinhtam chỉ nhận ra được bạn Thanh Liên và Hàn Thu, phải điện cho Phán vừa mở computer vừa xem vừa hỏi nhưng cũng không nhớ ra hết. Bạn trung có hỏi về bạn Loan, tôi trả lời lớp mình có 4 Loan: Bích Loan, Kim Loan NaUy, Kim Loan Phú Thủy và Loan LL không biết là Loan nào; hỏi về Liên tôi nói có Thanh Liên Sài Gòn, Kim Liên Vũng Tàu, còn các bạn nam chỉ hỏi về Lê Ngọc Triết. Có lẽ nét duyên dáng ngày xưa của các bạn nữ gây ấn tượng sâu sắc nên đến bây giờ bạn Trung vẫn còn nhớ.
Có thể nói, gặp lại Trung, Cảnh, Vinh Hiển qua Blog hocsinhchinhtam là một trong những niềm vui lớn mà các bạn bên này nhận được trong những ngày đầu năm. Tình cảm mà các bạn dành cho bạn bè đã từng một thời chung đèn sách thật đáng trân trọng. Mong các bạn duy trì tình cảm tốt đẹp này mãi nhé bạn Trung, Cảnh, Vinh Hiển./.
04/01/2012 - PĐN