CHU
YỆN GẦN NGÀY TẾT
Những ngày rộn ràng đón Tết bỗng dưng đêm nay khó ngủ, nhớ, nghĩ suy đủ chuyện, nhưng câu chuyện dưới đây bật dậy nhiều nhất.
Đêm 29 Tết, lúc đêm khuya trong giấc ngủ, chiêm bao thấy Chồng Tôi “ Khóc kể ” thật nhiều mà không biết việc gì, làm Tôi tự nhiên tỉnh giấc, quay qua không thấy Chồng trên giường, vội ngồi dậy nhìn dáo dác chẳng thấy nên bước ra khỏi phòng xuống cầu thang. Chồng Tôi đang ngồi ở bàn ăn cơm với ly café để trước, nét mặt có vẻ đăm chiêu, nhìn chăm chăm vào bức tường trắng trước mặt, thỉnh thoảng quẹt nước mắt, nhấp một ngụm café cùng kéo một hơi thuốc thật sâu, thả ra khói bay tá lả mà bình thường thì không bao giờ, thấy lạ, sống với Chồng gần 20 năm, thế sao lạ vậy? Liền rón rén bước vào choàng vai bên Chồng hỏi nhỏ, “ Sao vậy Anh? ” Chồng Tôi nhìn ly café mà đôi mắt để xa xa rồi 30 giây sau mới nói trong dòng lệ:
- Hôm nay là đúng ngày, giờ kỷ niệm 20 năm mình bên nhau.
Tôi giật mình không thể nào tin là Chồng Tôi nhớ đến như vậy, Tôi liền nhớ lại ngày ấy mà thấy lòng rung rung cảm động Chồng lại rơi lệ rồi quẹt nước mắt, nói tiếp rất trịnh trọng:
- Em còn nhớ 20 năm trước khi mình bắt đầu hẹn hò, yêu nhau? Lúc đó Anh 18 và Em chỉ mới 16. . . .
Rồi Chồng Tôi rơi nước mắt, lau nước mắt. Làm Tôi cũng trào nước mắt theo, nghĩ rằng Chồng thật chu đáo và nhạy cảm nên nói trong dòng lệ:
- Vâng, Em nhớ chứ, Em nhớ . . .
Chồng Tôi ngập ngừng nói tiếp:
- Còn nhớ không? Lúc Ba Em bắt quả tan tụi mình bên nhau trong sân vườn nhà Em.
Tôi đáp lại trong dòng lệ rồi ôm Chồng trong yêu thương:
- Em nhớ mà … lúc ấy Anh thật đáng yêu.
Chồng Tôi nói tiếp trong dòng lệ nhiều hơn:
- Em có nhớ là Ba Em, nắm cổ Anh la lớn, Một là Mày lấy Con Gái Tao, Hai là Mày phải vào tù 20 năm, do Con Gái Tao chưa đến tuổi Vị Thành Niên, Mày muốn đằng nào?
Tôi nói liền “nhớ nhớ ”mà cảm động do Chồng đã hy sinh thế nên chảy nhiều nước mắt hơn nữa.
Chồng Tôi cúi đầu gạt nước mắt, ngước lên trong ánh mắt nhìn xa xa có căm thù rồi nói:
- Nếu năm đó Anh can đảm thì có lẽ ngày này, năm nay được mãn hạn tù . . . còn hơn mãi mãi ở tù . . . như chung thân.
Rồi khóc thành tiếng uất ức như nỗi niềm 20 năm qua chịu đựng, còn Tôi chưng hửng, rồi thốt lên:
- Trời ơi . . . là Trời . . .
Phan Thiết, Ngày 13.1.2012
NGUYENTIENDAO
@ Hôn nhân là cuộc chiến duy nhất mà Bạn ngủ chung với kẻ thù