F LOI VAN NGAN ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


LOI VAN NGAN

  Bài văn ngắn dự thi báo Xuân 2009. Gởi Blog Xuân 2012
           Mùa Xuân 
        Năm ấy kề ngày Tết trời se se lạnh dự báo năm nay cái Tết sẽ thật lạnh, mà lạnh thật kể cả tâm hồn và thể xác.
        Chị ở tận cùng mũi Cà Mau , vợ chồng làm công đủ nuôi 4 con, thế mà ông Trời khắc nghiệt không buông tha gia đình Chị. Thằng con trai út 5 tuổi gương mặt sáng sủa luôn tươi vui bỗng có bệnh kỳ lạ, thỉnh thoảng ngất ngất không biết gì, càng ngày ngã ngất nhiều hơn, làm Chị phải đưa con lên bệnh viện tỉnh để khám cứu chữa, nhưng vẫn không xong.
-Xin lỗi chúng tôi không thể giúp Chị được, Chị nên chuyển cháu lên Thành Phố Hồ Chí Minh sớm chừng nào tốt chừng đó.
        Đó là lời từ chối tế nhị của Bác Sĩ tỉnh lỵ, câu nói vừa hết Chị sầm người mệt mỏi, cũng hôm ấy bầu trời bên ngoài tối sậm, gió chuyển mây u ám như lòng Chị.
       Chi lo nghĩ trời thì gần Tết đưa Thằng Út lên Sài Gòn trị bệnh phải bỏ Chồng và 3 đứa Con ở lại không biết sao? Mà tiền bạc lại không có, thế nào đây? Nhưng rồi cũng xong, nhờ sự giúp đỡ của xóm làng quyên góp tiền gạo cho mẹ con Chị lên Thành Phố Hồ Chí Minh điều trị. Ở bệnh viện sau vài ngày kiểm tra phát hiện thằng con 5 tuổi “ung thư máu” nghe tin Chị chết đứng không biết gì chỉ khóc và khóc suốt đêm, sáng hôm sau Chị quyết định trốn bỏ lại thằng con trai 5 tuổi mang con bệnh nan giải ở lại bệnh viện để quay về 3 đứa con đang thiếu ăn,  thiếu Me. Biết bao nước mắt đã bỏ trên chuyến xe mà thời gian sao lại dài, lại thật lâu cùng cái bụng lai lo, ngực nghẹn nghẹn như điều gì đang lại chờ đón Chị. Đến nhà, trên xe bước xuống nỗi lòng chưa cạn, nước mắt chưa khô thế mà trước mặt chị toàn cảnh căn nhà lá thương yêu cháy rụi lúc sáng nay cũng là lúc Chị đau đớn rời bỏ thằng con trai 5 tuổi tại bệnh viên. Chị trơ người gục xuống bên đường, nhìn đống tro tàn mà chỉ thấy 1 vùng trời đen tối bao quanh, cũng đúng lúc ấy trên nền trời những chùm pháo bông bay rực rỡ, sáng láng đủ màu sắc cùng tiếng pháo nổ lốp bốp lén lút xa xa đâu đó, để báo hiệu đón nhận 1 mùa Xuân, 1 năm mới. 1 cái Tết.
         Đọc những dòng trên tôi nghẹn lại, chuyện của Chị, nỗi đau của Chị hôm qua, hôm nay là của Tôi, hy vọng chuyện của Chị xin đừng lặp lại ở Tôi, điều Tôi đang mong đợi. Tôi tin, Tôi tin mùa Xuân, mùa Xuân sẽ hạnh phúc đến bên Tôi, đến với tất cả mọi người, Mùa Xuân.
           
Phan Thiết, ngày 27 tháng 1 năm 2009 
          NGUYỄN TIẾN ĐẠO

      @ Đòn bẩy mạnh nhất trong các đòn bẩy: đó là ý chí
                      Lamenais