Gởi Blog và tặng Chế Khắc Thuận .
Bài dự thi tùy bút Xuân Hạnh Phúc 2010 .
Mùa Xuân Hôm Qua Và Hôm Nay
Nhiều khi những việc đã qua hồi tưởng lại cũng thấy vui và buồn cho mình cho Xã Hội.
Có 1 mùa Xuân và những mùa Xuân kế tiếp Tôi không quên được. Nhớ Xuân 1977, tuổi 20 Tôi cùng người bạn có số phận giống nhau đu xe lửa vào Sài Gòn không một mảnh giấy tùy thân, đêm ngủ tại ga xe lửa, ngày lang thang khắp Sài Gòn không biết đi đâu? Làm gì? Tương lai nơi nào? Không một hướng đi cho ngày mai mà khi bé hoài bão thật lớn, trong Tôi thật nhiều. Bấy giờ Tôi chỉ ước mơ là 1 công nhân nho nhỏ để góp 1 hạt cát cho Xã Hội, nhưng nơi nào cũng từ chối. Sáng hôm ấy, Tôi cùng người bạn đi lang thang đến 1 cửa hàng, lúc ấy thật sang trọng trên đường Công Lý, bước vào đi chưa được bao nhiêu. Bỗng 1 Cô nhân viên bán hàng ăn mặc sạch sẽ khuôn mặt dễ mến, nhìn chung dễ coi chặn lại nhìn Tôi từ trên xuống dưới, lúc đó Tôi mặc bộ đồ công nhân màu xanh, đôi giày mở miệng, vai mang túi xách, Cô bán hàng hất mặt nói:
- Anh có nhìn vào tấm bảng treo trước cửa chưa?
- Xin lỗi… Tôi không để ý lắm.
Cô bán hàng khằn giọng nói từng lời:
- Đây là cửa hàng chỉ bán cho người nước ngoài không bán cho người Việt, nghe chưa!
Tự nhiên máu dân tộc tính trong Tôi trào lên đột ngột nhưng cố gằn, giữ lại rồi nói:
- Này Cô đừng bao giờ có cái nhìn như thế!
Cô bán hàng bỉu môi và nói:
- Anh làm gì có tiền mà mua được hạt cát trong cửa hàng này.
Lần này Tôi không làm chủ được mình, nhào tới tát vào mặt Cô bán hàng nhưng người bạn cùng đi kịp chặn lại, Tôi lớn tiếng nói:
- Tại sao? Cô lại tôn trọng những người không cùng màu da, không cùng ngôn ngữ, không cùng đất nước hơn những người như Tôi lại có cùng chung tất cả…
Nghe lớn tiếng nhiều người bảo vệ chạy đến ngăn cản rồi đuổi Tôi ra, lúc ấy máu dân tộc tính trong Tôi dâng lên tột độ, tận cùng, không còn ngán hay sợ hãi bất cứ chuyện gì nên cứ nói và nhào đến Cô bán hàng, cuối cùng người bạn lôi Tôi đi, nếu không Cảnh Sát sẽ đưa Tôi vào nhà đá. Tôi ấm ức bực dọc, nghĩ ngày nào đó sẽ gặp lại Cô vì đây là cái sĩ nhục quá lớn mà cuộc đời Tôi sẽ không bao giờ quên được chuyện này.
Phải! 25 năm sau cũng đúng ngày gần Tết ngày mùa Xuân Tôi và người bạn ấy cùng đi lang thang trên đường Cách Mạng Tháng Tám Thành Phố Hồ Chí Minh tình cờ bước vào 1 cửa hàng bán dầu thơm, người bán ân cần vui vẻ đón rước chúng Tôi như người khách quý, vì lúc này Tôi là một Doanh Nghiêp trong nước, bạn Tôi là một Kỹ Sư Compurter thành đạt ngoài nước nên Tôi và người bạn, ở khách sạn nhiều tiền nhất, ăn nơi ngon miệng nhất, mặc những bộ đồ sang trọng nhất và dùng những đồ đắt giá nhất. Sau 1 hồi Cô bán, chào hàng, giới thiệu hàng, bạn Tôi muốn mua 1 loại nước hoa tốt nhất mà nơi này không có, bạn Tôi và Cô bán hàng trao đổi về nước hoa, Tôi nhìn Cô bán hàng thấy có cái gì đó là lạ, quen quen. Cô bán hàng ăn mặc sạch sẽ khuôn mặt dễ mến nhìn dễ coi. Tôi tự nhiên buột miệng:
- Xin lỗi cách đây 25 năm có phải Cô bán gian hàng dành riêng cho người nước ngoài ở đường Công Lý phải không?
Cô bán hàng ngước lên nhìn Tôi tròn mắt, vui vẻ ngạc nhiên mà trả lời không đúng câu hỏi.
- Ô... ô... sao Anh lại nhớ... biết đến Tôi.
Tôi ồ lên và nói:
- Không ngờ gặp lại, Trái Đất nhỏ bé quá!
Tôi nhẹ nhàng, tế nhị, vui vẻ nhắc lại câu chuyện cách đây 25 năm. Cô bán hàng hồi ức sau 2 phút, òa lên trong nét mặt không tự nhiên:
- À à...Em nhớ... em nhớ...
Cùng lúc người bạn:
- Ừ! Tao nhớ... tao nhớ...
Lúc này Cô bán hàng nở 1 nụ cười xin lỗi dễ thương thay lời muốn nói như 1 thiên thần chứ không phải 1 khuôn mặt ác quỷ như 25 năm trước. Làm người thật khó, 25 năm trước Cô bán hàng đuổi Tôi như kẻ cầu thực, 25 năm sau Cô bán hàng mời Tôi như vị khách quý. Và ngày ấy, quá khứ là quá khứ và hãy để nó lụi tàn nhưng mùa Xuân vẫn rực rỡ là mùa Xuân thương yêu .
Phan Thiết, ngày 11.2.2010
NGUYỄN TIẾN ĐẠO
Số 4 Nguyễn Du Phan Thiết
@ Mọi thứ đều tồn tại trong một lượng rất giới hạn nhất là Hạnh Phúc .
Picasso