Cây cầu sắt chia đôi thành phố nhỏ,
bốn luồng đường xuôi, ngược chở buồn vui.
Tấm ván cầu mục gẫy khổ bọn tui...
Bạn rớt dép bọn mình cười nghiêng ngã.
Ngày thơ ấu qua phố là quá đã
Xếp hàng đôi Thầy cô dắt coi phim
Nắng chang chang, nhễ nhại, mắt lim dim.
Buồn ngủ quá bởi trưa không chịu ngủ
Mặc má la, mười hai giờ bạn rủ...
Tới trường chờ, đừng ngủ trễ làm sao!
Ba giờ hơn.. người ta mới cho vào..
Ngồi hỗn hễnh mồ hôi tuôn ướt áo...
Bạn bên cạnh chân không nhìn áo não
Một đôi mà mất chiếc quẳng cho xong
Phim chiếu gì mặc kệ ngáy ong ong..
Đèn bật sáng hết phim về thôi bạn.
Giờ kể lại bạn cười vui quá mạng..
Con này tài sao mày nhớ quá dai.
Ở phương xa ..xa lắm một dặm dài
Bạn vẫn tiếc vẫn yêu ngày tháng cũ
Riêng với tôi mong bạn ngày đoàn tụ..
Vẫn giọng cười...thơ dại thuở nào nha?...
(cám ơn Nhân vì những hình ảnh gợi nhớ )