Lang thang trong Facebook, vô tình thấy được một nick name đăng tấm hình Trường Chính Tâm trên Timeline của mình, rồi chuyển thành hình trang bìa. Vài ngày sau một tấm hình trắng đen khác được dùng làm Avata, xem kỹ những người trong hình là các bạn lớp chúng ta đang trên sân khấu ở sân trường biểu diễn văn nghệ chụp cách đây gần 40 năm. Tôi nhận ra những khuôn mặt quen thuộc: Thầy Võ Trí Chung, các bạn: Đặng Tiến Đức, Từ Ngọc Phước, Nguyễn Thị Hồng Yến còn một số bạn khác tôi nhìn không ra.
Vậy là tác giả có mối liên quan đến Trường Chính Tâm và lớp chúng ta rồi, tôi tiếp tục tìm hiểu thêm những thông tin trong Facebook. Họ và tên….(tên này thấy quen quen), ngày tháng năm sinh….(cùng một trang lứa với chúng ta), đã từng học tại Trường Chính Tâm Phan Thiết. Đến đây thì hết, không còn thông tin gì thêm. Xem như chưa đủ yếu tố xác định bạn ấy có phải là bạn của chúng ta không.
Nhờ một bạn trong Facebook tìm dùm, hôm sau nhận được số phone của bạn ấy, tôi alô ngay:
-Có phải là Ngọc Xuân?
Chưa kịp nói hết câu và dường như bạn ấy đang chờ cuộc gọi này, một giọng Huế ngọt ngào êm dịu cất lên:
-Phạm Đình Nhân phải không? Ngọc Xuân đây, bạn học cùng lớp, Xuân rất vui được gặp lại Nhân. Còn nhớ Xuân không?
Tôi ầm ừ cho qua chuyện chứ thật lòng không thể nào hình dung nỗi “dung nhan mùa hạ” của bạn ấy ngày xưa thế nào, có lẽ thời gian, năm tháng, tuổi tác làm “bộ nhớ” của mình rối tung nên nhiều lúc điều đáng quên thì lại nhớ mà điều đáng nhớ thì không làm sao nhớ được. Chỉ vọn vẹn vài phút chuyện trò, cả một thời đèn sách như những thước phim dần hiện ra trong tôi, duy chỉ có điều chưa hình dung ra bạn ấy ngày xưa.
Dù gì thì gì, trong những ngày cuối năm lại tìm ra được người bạn đã từng học chung trường, chung lớp là niềm vui khó tả phải không các bạn?...
(Nguyễn Thị Ngọc Xuân, số điện thoại 01653483682).