Còn Thuận, có vẻ khép nép từ tốn của một đứa Bé nhà nghèo nên gần như bên cạnh Ba Mẹ từ khi vào nhà đến giờ, lại không dám nói lời nào mà cứ gật và lắc đầu làm nhiều người tưởng Thằng Bé nó câm. Thấy vậy Người Bạn của Bố Mẹ đưa Thuận lên căn phòng của Hùng để chơi cùng, căn phòng thật đẹp đủ màu sắc, trên tường treo những hình ảnh dễ thương to lớn, đứng điệu bộ của Hùng, chung quanh bàn ghế giường trong phòng thật thích, những món đồ đi học thật tốt đẹp cuối cùng là những món đồ chơi thật quyến rũ mà Thuận mơ ước được có lâu nay làm của riêng chỉ một món mà thôi, nhưng chưa bao giờ có và Thuận cũng nghĩ sẽ không bao giờ, do Ba Me quá nghèo. Thế mà đứa Bé này là Hùng có đầy đủ, chơi ném lên bỏ xuống, chỉ chơi trong vài giờ là xong, hư. Nhưng không hay, khi Thuận cầm đến những món chơi nào thì đứa Bé nhà giàu Hùng lấy lại dù đồ chơi đã bỏ lên bỏ xuống không đụng đến lâu nay, sau cùng Bố Mẹ Hùng nói thì Hùng mới chịu đưa trong đôi mắt khó chịu rồi bỏ chạy ra khỏi phòng giận hờn. Còn Thuận cầm món đồ chơi thích thú nựng nịu ôm vào lòng như chính đồ của mình dù món đồ đã cũ và hư, rồi cũng tự chơi một mình trong niền vui mới bắt gặp mà gần như buổi tiệc đêm Noel đó không ăn uống gì chỉ ham thích tự chơi mấy món đồ chơi đó. “Còn tiếp”.
Phan Thiết, Ngày 26.12.2012
NGUYENTIENDAO
@ Đố kỵ thấp hèn làm héo tan lạc thú khác.
Thomson