F Lời văn ngắn. ÔNG TRỜI VÀ CON NGƯỜI ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


Lời văn ngắn. ÔNG TRỜI VÀ CON NGƯỜI

        Khi Ông Trời sinh ra Trái Đất, sinh ra Con Người rồi sinh ra muôn vật, Ông Trời có bảo:
     - Các ngươi sống với nhau phải yêu thương, người mạnh giúp người yếu, phải rộng lượng vị tha cho nhau còn không đừng trách Tao.
       Lúc Ông Trời sinh ra ít người, lại nghèo khổ nên mọi người rất yêu thương nhau vô cùng, săn bắt được con mồi nào là nướng lên cùng chia nhau ăn và không một tư hữu gì nên tình người rất rộng. Thời gian cứ thế trôi qua Con Người trưởng thành hơn, văn minh hơn tự chia nhau, giành nhau từng nhóm rồi ham tư lợi nên cấu xé chia nhau từng lãnh thổ đối đãi xấu nhau, muốn của riêng nên căm thù khoanh vùng thành những lãnh thổ, chia thành những Quốc Gia  bắn giết  nhau. Từ việc đấm đá chém giết thô sơ đã trở thành Chiến Tranh bom đạn hiện đại nguyên tử, làm chết chóc dễ dàng cho Con Người. Từ đó Tôn Giáo được quan tâm, nhiều người thờ cúng cầu xin cho an lành, mà thờ cúng cầu xin Tôn Giáo là điều + còn đấm đá nhau là điều  -  nên đã so le + và - , càng ngày – nhiều hơn đã lấn cái + Ông Trời tức giận nói:
         -  Tao đã nói rồi, Con Người không nghe Tao, để cho biết!
        Ông Trời biến những chuyện lạ xảy ra của Trái Đất để dọa Con Người như, nước biển dâng cao, đất nứt nẻ, núi lửa... rồi ngày gần nhất là ngày 21.12.2012 sẽ tận thế, lần này Ông Trời có vẻ rầm rộ "Hù" to lớn làm bao người ở Trái Đất hoảng sợ lo âu, nên nhiều người kéo nhau làm việc thiện, bố thí, đi Chùa, Nhà Thờ, thương yêu người nghèo khổ để cầu may.
        Đúng 12 giờ trưa ngày 21.12.2012, đích danh Ông Trời làm bài toán tổng kết, thì kết quả dấu + nhiều hơn dấu -  nên Ông Trời gật đầu nói nhỏ:
      - Cũng khá biết nghe, Tao tha cho qua ngày 21.12.2012 để coi Con Người nó thế nào, có tiếp tục đi Chùa, Nhà Thờ, ban phát giúp người nghèo nữa hay không, hay “Mềm thì nắm cứng thì thả”, để Tao coi.
Rồi Ông Trời biến mất.

     Phan Thiết, Ngày 23.12.2012
           NGUYENTIENDAO

   @ Đáng sợ không phải là cái chết mà là cuộc sống rỗng tuếch.
                  B  Brecht