Món đồ chơi trong đêm Noel là một cái trống dùng bằng pin, cái trống lớn 25 cm, bên trái 3 trống nhỏ mỗi cái 10 cm mà 3 màu khác nhau, bên phải 1 hàng nút sử dụng trống, khi mở lên các trống nào có màu riêng và đánh vào âm thanh phát ra tiếng khác nhau, nếu muốn gõ trống nào thì mở nút trống đó hay tất cả. Khi Thuận nhận món quà này thì trống đã không còn sử dụng 2 trống nhỏ nên âm thanh và màu sắc mất đi nhiều, nhưng Thuận vẫn thích vì chưa bao giờ tư hữu một món đồ chơi cao cấp như thế nay dù không còn 100% nên thật quý trọng kỹ lưỡng.
Tháng ngày cứ trôi, Thuận lớn dần trong sự uốn nắn Bố Mẹ, rồi vào Đại Học tự làm thêm để có tiền học nhưng vẫn tốt bụng giúp người nghèo khi bắt gặp, có lần Thuận giúp một Thanh Niên cùng tuổi bị tại nạn do đua xe vào Bệnh Viện mà chẳng biết là ai và lại có một lần muốn tiền nhiều đi thi dùm một Thanh Niên cùng tuổi mà không biết là ai. Rồi Thuận tốt nghiệp Đại Học hạng giỏi nên nhiều Công Ty mời làm tại Thành Phố lớn, nhưng khi thành đạt đến Giám Đốc Công Ty lớn và có Vợ thì Ba Mẹ Thuận mới lần lượt qua đời nên việc trả ơn Ba Mẹ, Thuận không vừa ý lắm, phải đành vậy.
Nay là Giám Đốc Công Ty lớn nên luôn có xe đưa đón, tài xế xe Giám Đốc thường đưa rước nay đã lớn tuổi nên về hưu, tuyển tài xế mới tuổi cở Giám Đốc nên vừa ý, nghe nói tài xế người cùng Quê mà đã bỏ Quê vào đây sinh sống lại càng đồng cảm hiểu những nỗi khổ nhau hơn.
Hôm đó có buổi tiếp đãi mà Giám Đốc thật say nên tài xế mới đưa vào nhà, bước vào nhà tất cả những đồ vật đều mới riêng chỉ có Cái Trống cũ xưa treo độc lập một mình tại cái Bàn làm việc tại nhà, Anh Tài xế nhìn thấy vật này lạ, quen đâu đó mà cả tháng sau mới biết là của mình khi còn Bé năm xưa, do Anh Tài Xế hỏi thăm khéo Giám Đốc thật kỹ về đời tư khi nhỏ, lúc đi học, khi còn là Sinh Viên, nên Anh Tài Xế cũng biết người cứu mình đua xe vào bệnh viện năm ấy, người thi dùm mình năm ấy đều là Giám Đốc, có đoạn Giám Đốc nói:
- Khi Tôi cầm món đồ chơi trong đêm Noel năm ấy là cái trống hư, Tôi quyết tâm sẽ có nhiều món đồ chơi tốt đẹp hơn thế này nữa nên luôn mang món đồ nay đi theo để luôn mà phấn đấu, kể cả hôm nay nên vẫn treo.
Anh tài xế yên lặng, rồi lẳng lặng làm đơn xin nghỉ việc mấy ngày sau, mà không một ai biết tại sao?
Phan Thiết, Ngày 27.12.2012
NGUYENTIENDAO
@ Chiếc xe của quá khứ không dẫn đến đâu cả.
Maxime Gorki