F 5 CHA CON TRÊN MỘT CHIẾC XE ĐẠP ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


5 CHA CON TRÊN MỘT CHIẾC XE ĐẠP

Ký ức Tết trong tôi: 5 cha con trên 1 chiếc xe đạp đi chơi Tết

Tết! Chỉ vỏn vẹn một từ ấy thôi nhưng trong ký ức của tôi Tết là những gì sung túc, no đủ nhất, đầm ấm, vui sướng nhất!

Gia đình tôi sống ở vùng nông thôn, ba mẹ quanh năm bám đất bám ruộng cũng chỉ đủ để lo cho ba chị em chúng tôi cái ăn, cái học. Việc nhà nông thì nhiều vô kể vì thế những đứa trẻ như chúng tôi tuổi thơ không chỉ có ăn và học. Ngoài những buổi đến trường thì thời gian còn lại chúng tôi chia nhau ra phụ giúp ba mẹ, đứa lớn chăn trâu, đứa nhỏ chăm em, chúng tôi cứ luân phiên nhau như thế. Và để được chơi thỏa thích thì chỉ có Tết.

Mặc cho người lớn lo toan, tính toán, lũ trẻ chúng tôi sung sướng khi nhắc đến Tết. Cứ bắt đầu từ tháng mười hai âm lịch là đếm ngược từng ngày chờ Tết, em trai tôi đánh số hẳn lên tờ giấy trắng từ 1 đến 30 rồi cứ thế mỗi sáng nó lấy bút đánh chéo lên từng con số, cứ mỗi con số được gạch chéo là thêm một ngày gần Tết.

Chúng tôi thích Tết, thèm Tết đơn giản vì Tết là mới. Tết là được chơi không phải làm việc. Tết có những bữa cơm ngon. Tết là được ăn kẹo... Mỗi đứa sẽ có một bộ quần áo mới, mặc rồi chạy tung tẩy khắp xóm chỉ để được khen áo đẹp. Năm mới nghĩa là mọi thứ đều phải vui vậy nên có phạm lỗi cũng không bị trách mắng.

Sáng mùng 1, ba chở ba chị em chúng tôi và mẹ đi chúc Tết trên chiếc xe đạp nam Thống Nhất, ba bắc cái ghế lên chỗ tay lái cho em út ngồi, phía sau là mẹ và em trai, có lẽ khó nhất là tôi, phải ngồi lên khung đòn giông xe thi thoảng tôi lại ngó ngoáy khó chịu, ba lại phải nhắc ngồi yên, được một lúc tôi lại nhoai đầu lên, bị che mất tầm nhìn, ba phải lấy tay ấn tôi xuống, vậy nhưng vẫn vui, vừa đi chị em tôi vừa hát nghêu ngao “Tết đến rồi. Tết đến rồi...”. Thỉnh thoảng vì thích quá và vung vẩy tay chân làm cho tay lái của ba loạng choạng, chẳng ngăn được tụi trẻ chúng tôi vui sướng ba chỉ biết giữ chắc tay và mỉm cười theo...

Ảnh minh họa.

Những món quà tôi nhận được khi đến chúc Tết ông bà là những chiếc kẹo, chiếc bánh xoài...thay cho phong bao lì xì như hiện nay. Chúng tôi mỗi đứa có một cái túi bóng, đến nhà ai cho kẹo thì cứ cho vào đấy rồi mang về nhà đổ ra, chụm đầu lại đếm xem ai nhiều hơn, rồi tráo những chiếc kẹo đó vào nhau đổ ra dĩa, rồi...ăn. Những chiếc kẹo ngày Tết ấy ngon và ngọt chi lạ!

Tết bây giờ, bánh kẹo đủ thứ kẹo ta, kẹo ngoại, đủ thứ mứt đủ màu, phong bao lì xì, bóng bóng đồ chơi con trẻ cũng muôn hình dạng. Đôi khi tôi tự hỏi mình “ Con trẻ bây giờ có thích Tết như trẻ xưa”. 

Tôi lại thủ thỉ cho con nghe về những cái Tết xưa bé của mình nhưng có lẽ con còn quá bé để cảm nhận. Tôi chỉ thấy con nhoẻn cười. Nụ cười của con như cái Tết xưa cận kề bên tôi. 

Phúc An