Những hàng quán chất đầy hàng hóa phục vụ cho ngày Tết, đủ màu sắc hấp dẫn, níu chân mấy bà Nội trợ. Nhộn nhịp không kém là những vựa cây cảnh, mùa Xuân, ngày Tết như đang ngự ở nơi này. Muôn hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ...
Tôi luôn thích những ngày giáp Tết. Tôi thích cái cảm giác tất bật, có rạo rực, có nôn nao... và bao giờ cũng vậy, trong lòng tôi lại rưng rưng hồi ức về những cái Tết xưa ở quê nhà. Miền Trung, những ngày giáp Tết tiết trời se lạnh, dễ thương chi lạ. Tôi, ngày nào cũng lấy đồ mới ra mặc vào ngắm nghía trước gương rồi lại giở từng tờ lịch đếm. Sao Tết lâu tới quá!Sáng nào cũng vậy, mới tinh mơ, ngoài con đường đất đỏ 104 đã nhộn nhịp các cô, các bà và cả mẹ tôi nữa, gánh kẽo cà kẽo kẹt những mớ rau củ, bắp, bí... đủ thứ tất tần tật những gì có trong mảnh vườn nhà đem lên chợ Nam Phước trên thị trấn bán. Mảnh vườn nhà tôi rất rộng, ba tôi trồng đủ thứ từ bí, bầu, cà chua, cà rốt, rau cải, hành tỏi... Thứ nào cũng xanh tốt, trĩu quả. Ba chỉ toàn dùng phân xanh, phân bò ủ hoai và bánh dầu ngâm lâu ngày để bón cho rau màu.
Ảnh: Internet
|
Những ngày giáp Tết thật tuyệt vời với lũ nhóc chúng tôi! Chị em tôi dậy từ mờ sớm, chạy tót ra khỏi nhà mặc cho tiết trời đang lạnh. Điểm đến của chúng tôi là những chảo rang nổ ven đường. Ở đó đã có người ta lố nhố đứng vây quanh. Cái chảo gang to tổ chảng đã được nhóm lửa lên tự bao giờ. Ánh lửa nhảy nhót reo vui, tiếng nổ lốp bốp của những hạt lúa nếp thật vui tai.
Thú thật, trong những món bánh mứt Mẹ làm dịp Tết, tôi ghét nhất là món bánh nổ. Chẳng phải vì tôi không thích ăn nó mà vì tôi luôn phải ngồi nhặt những vỏ trấu còn dính lại trong hạt nổ. Ngồi nhặt mà luôn nhấp nhổm, mắt nhìn ra đường, ngoài ấy có khối trò vui mê hoặc.
Ba tôi cùng bà con trong xóm thịt bò rồi lại thịt heo chia nhau. Đem thịt về, ba và mẹ chế biến đủ thứ món. Thời bao cấp đói khổ thiếu thốn nhiều nên những ngày này quả là ngày hội quá lớn. Tôi sung sướng không tả xiết, trong giấc mơ tôi như vẫn còn nghe mùi thơm lừng của Tết!
Ba tôi làm nhiều loại bánh. Tôi thích xem Ba làm món bánh lăn. Món này làm từ bột nếp rang. Chị em tôi thích thú ngồi vây quanh Ba. Thỉnh thỏang Ba cho tôi cục bột nho nhỏ đã nhồi dẻo để tôi lăn một chiếc bánh nhỏ xinh nhưng cũng điểm đủ những hạt đậu phộng và mè rang, mùi nước đường nấu gừng thơm phức khiến tôi thòm thèm nhưng không dám ăn vụng vì Mẹ nói: “bánh để cúng Ông Bà rồi mới được ăn!”.
Chiếc bánh cuối cùng vừa làm xong, Ba tươi cười nhìn mấy chị em và chìa hai bàn tay ra. Lúc nào Ba cũng cố tình để dính trên tay ba những cục bột bánh dẻo thơm ngon. Chúng tôi cầm bàn tay ba gỡ bột bánh ăn ngon lành, ngon hơn cả ngày Tết ăn bánh. Tôi không chỉ gỡ. Tôi gặm tay Ba, một cảm giác sung sướng ấm cả người!
Ba đã đi thật xa, thật lâu rồi! mỗi lần nhớ lại, nước mắt tôi lại trào ra vì nhớ thương Ba!
Xa quê đã mấy chục năm, ký ức tôi vẫn vàng tươi vạt hoa cải trước sân nhà, có ánh lửa bập bùng tí tách của nồi bánh tét đêm giao thừa, có tiếng pháo nổ đì đùng khắp nơi làm con chó nhà tôi Tết nào cũng biệt dạng một tuần sau mới dám về. Tôi nhớ cả giàn hoa giấy rực rỡ khoe màu ngoài ngõ hay thấp thoáng dáng ai... nấp nắng.
Lệ Nga