Chời ơi là chời - gió mưa là bệnh của trời
Sân si là bệnh của người trần gian
Con đường đang rộng thênh thang
Cỏ cây hoa lá đua nhau sắc màu
Đang đi thanh thản một mình
Đùa vui với gió - nhặt lá vàng làm thơ
Tự nhiên đứng giữa con đường
Một ông bốn mắt chần dần cò cưa
Cớ gì sanh sự hả ông
Bao nhiêu thiên hạ chỉ chọn một mình người ta
Trung ương thì có bao xa
Chỉ sợ mưa bảo máy bay không thấy đường
Tháng này tháng bảy Vu Lan
Báo hiếu cha mẹ người ta tu hành
Bốn mắt có gây sự triền miên
Người ta vẫn vững như kiềng ba chân
Không giận không hờn không oán ghét
Không sân si kiện tụng tháng nầy
Bốn mắt ơi đừng có buồn nha
Tội nghiệp bạn bốn mắt - đạo văn của mình
NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN