Gió rít thổi từng cơn-đêm Thu lạnh
Trên căn gác nhỏ buồn trống trãi một mình tôi
Qua song cửa lá rụng rơi từng chiếc
Những chiếc lá vui đùa Xoáy đuổi giữa đường khuya
Tôi chợt nhớ ngày xưa còn cắp sách
Học bài văn - Nhặt những chiếc lá bàng
Cũng giữa đêm khuya trời đang nỗi gió
Hai chị em thức suốt canh dài
Mặc cho sương khuya đầy giá lạnh
Ríu rít vui mừng nhặt những chiếc lá bàng rơi
Khi ngừng gió hồi lâu hai chị em cầu nguyện
Lạy Trời cho gió nữa - gió to lên
Để lá rụng thêm nhiều-thật nhiều hơn thế nữa
Mai ra chợ bán -mua gạo -thức ăn
Hạnh phúc bừng lên sau từng cơn gió rít
Tiếng cười vui-nhặt nhanh lên-lá nhiều lắm chị ơi
Trong những ngôi nhà kia-nệm êm chăn ấm
Ai biết được những mảnh đời nhò bé giữa đêm khuya?
Ngày ấy đọc bài văn tôi thấu hiểu
Nước mắt lăn-môi cười là chân lý cuộc đời tôi
Cuộc sống thăng trầm lắm cảnh trái ngang
Gió lạnh rét run cũng là niềm vui và hạnh phúc
Bây giờ ngồi đây lắng nghe từng cơn gió
Thẩm thấu cuộc đời-nghịch lý của trần gian
NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN