Lần đầu tiên xa nhà ra Phố
Cô học trò Quận Lỵ ngô nghê
Áo bà ba guốc mộc chân quê
Tiếng lộp cộp mỗi lần cô bước
Đi gánh nước , ngang qua Quán Nước
Anh nhìn ra cười nhẹ mắt thật vui
Cô bâng khuâng cúi mặt mĩm môi cười
Người chi lạ ...rình người ta mãi thế !
Rồi cứ thế , mỗi lần như thế
Cô lén xem ...coi có Họ nhìn không ?
Anh kia rồi đôi mắt ngóng trông
Cô nhẹ bước bềnh bồng như bay bổng
Một buổi sáng ra sân đứng hóng
Cô chợt nhìn thấy bức thư rơi
Cúi nhặt nhìn thư của Họ đây rồi
Gởi cho cô , anh lên đường nhập ngũ
Lời trong thư nhẹ nhàng như nhắn nhủ
Đợi anh về , đừng nhận lời ai !
Cô chợt buồn , lạnh buốt bờ vai
Đây có phải là lời hò hẹn ?
Nhưng tình đầu chẳng tròn ước hẹn
Anh đi hoài không tin tức cho cô
Sáng tinh mơ , đến tối cô ngóng chờ
Dáng bơ phờ , ngẫn ngơ đến tội
.......Khó chi đâu vài dòng thư viết vội ! !