Nắng mùa Thu phủ đầy sân vườn vắng
Giàn Hoàng Lan bừng sáng cánh hoa vàng
Những ngọn cây vươn dài tìm nhựa sống
Giò nhẹ nhàng hôn nhẹ những cành hoa
Vài chiếc lá đêm qua mưa rơi rụng
Ướt đẫm, phơi trần đón nắng hong khô
Ánh sáng bừng lên sau những ngày u ám
Thoáng một nụ cười nhìn đôi bướm lượn quanh
Hạnh phúc trong tầm tay, ta buông rời ngày ấy
Tìm mãi chốn dương trần chẳng nắm lại được đâu
Tiếng chổi tre xào xạc lối đi về
Anh gom lá, nắng trãi đường chờ em đến
Nhìn nhau, ánh mắt buồn nụ cười hiền là sức sống
Anh sẽ cố đi, đi hết cả đoạn đường
Dù thân xác và thời gian... khập khểnh
Có nghĩa gì đâu, đời đã quá Vô Thường
Đây, một chút nắng sau những ngày mưa gió
Vạn vật xôn xao khu vườn vắng chuyển mình
Đây, sự sống sau những ngày cô tịch
Luân chuyển cuộc đời rực rở ánh Hoàng Lan
NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN