F TẾT ĐẾN LÀ SỰ GIẢN DỊ THÔI ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


TẾT ĐẾN LÀ SỰ GIẢN DỊ THÔI

Ký ức Tết trong tôi: Tết đến là sự giản dị thôi

Không nhộn nhịp như Sài Thành, không nhẹ nhàng và cổ kính như Hà Nội nhưng lại có một chút nên thơ của lá vàng rơi, một chút của sự bao dung ôm trọn quê hương mình trong bão tố của những cánh rừng cao su sừng sững, bao la đứng giữa đất trời.

Những chiếc lá vàng cứ nhẹ trôi theo thời gian, hai bên đường hàng cây trơ trọi lá, cơn gió cuối mùa cũng đẩy những chiếc lá già cỗi đi xa, để rồi những mầm xanh bắt đầu lại bung nở, đón ánh mặt trời, đón chào một mùa xuân mới, đón chào những niềm hân hoan mới cho vạn vật. 

Kia nhành mai bên thềm nhà, bắt đầu bung nở những nụ hoa vàng le lói dưới nắng sớm, chú chim sâu chuyền cành ríu rít. Những giọt sương long lanh trong sớm còn đọng lại trên mái nhà của những ngày tháng chạp. Đó là báo hiệu Tết của quê tôi. 

Ảnh minh họa.

Dòng người thưa thớt vẫn cứ quay cuồng theo nhịp thời gian. Nhà nhà, người người chuẩn bị cho Tết thật đong đầy. Tết của tôi cũng ở đó, hòa cùng với xóm giềng, với những kỷ niệm tuổi thơ không thể nào quên. Với những ký ức đến từ mẹ, người phụ nữ trong lòng tôi, người phụ nữ cho tôi từng giấc ngủ, từng miếng ăn và cho tôi cả một khoảng trời yêu thương vô bờ bến.

 Đôi bàn tay chai sần với những nếp nhăn, những lo toan vất vả của cuộc đời hình như đã đặt vào đôi bàn tay ấy, đôi bàn tay của người phụ nữ quê chân chất, mộc mạc và đôn hậu. Đôi bàn tay ấy cho tôi những hương vị không thể nào quên theo thời gian, đôi bàn tay cho tôi những món ăn giản dị nhưng chứa đựng cả một khung trời bao dung của lòng mẹ, chứa đựng tình thương yêu đặc biệt khi mùa xuân về, lòng lại cảm thấy thật hạnh phúc.

Có ai còn nhớ những ngày ba mươi Tết, dọc theo con đường rợp bóng cao su, ta chở mẹ trên chiếc xe cà tàng đi chợ, mẹ chọn mua những trái khổ qua thật ngon, thật xanh và mẹ chọn những miếng thịt thật tươi, những quả trứng vịt, những gia vị để làm nên những món ăn đơn giản mà không thể thiếu trong những ngày Tết này. 

Có ai còn nhớ, mẹ nấu một nồi canh khổ qua thơm lừng, màu xanh của khổ qua, vị ngon của thịt, nấm, trứng, hành, hòa quyện trong nồi nước, ta lại miên man về lòng mẹ, những trái khổ qua xanh màu xanh của sự hy vọng, xanh của niềm tin mà hình như mẹ muốn dành cho những đứa con của mình trong cả cuộc đời lam lũ. 

Có ai còn nhớ, nồi thịt kho tàu của mẹ, những miếng thịt được mẹ cắt hình vuông để cùng với đó là những quả trứng tròn tăm tắp, hình như mẹ muốn gửi gắm trong món ăn này đó là sự vuông tròn của đất trời và mẹ muốn ôm trọn vào lòng để che chở và dõi theo các con của mẹ trong suốt cuộc hành trình và suốt cuộc đời mà mẹ có thể cạnh bên.

Mùi thơm thật nồng nàn, bay từ trong bếp ra ngoài ngõ của nồi thịt kho tàu, nồi canh khổ qua xanh mát dưới bàn tay của mẹ, chưa ăn mà đã thấy ngon, thấy ngọt. Đó là vị ngọt của của sự yêu thương, vị ngọt của tấm lòng người mẹ dành tất cả cho con cái của mình. Để rồi, mai sau khi nằm xuống đất, lòng mẹ cảm thấy hạnh phúc và làm tròn bổn phận tình mẫu tử thiêng liêng.

Tết là vậy, là sự giản dị thôi nhưng không thể nào thiếu, không thể nào vắng đi được những sự yêu thương của mẹ qua những điều giản dị nhất, những người mẹ thiêng liêng của chúng ta. Ta cứ mãi giữ những ký ức này, để ta luôn là những người con của mẹ, để mẹ được vui, để mẹ được tự hào, dù đã trải qua bao nhiêu nhọc nhằn, gian khó. Trải qua cuộc đời của lo toan, dành trọn một đời cho gia đình và con cái. Tết chỉ giản dị vậy thôi là đủ. 

Tết là sự giản dị thôi, để cho ta những miền ký ức đi theo suốt cuộc đời. 

Bùi Quang Minh