Buổi sáng một ngày cuối tháng tư, tôi đến trường như bao buổi sáng khác, cổng trường đóng chặt, sân trường vắng lặng không một bóng người, những phòng học im thin thít một cách khó hiểu, cả khuôn viên ngôi trường chìm trong bầu không khí ảm đạm buồn tẻ thê lương; một chút rờn rợn, một chút tiếc nuối, một chút chán chường…Thế là chúng tôi: thầy, cô, bạn bè xa nhau thật rồi, xa không một lời chia tay tạm biệt, không một hàng lưu bút như những học sinh cuối cấp, không một lời hẹn ước trở lại…Mặc dầu những buổi học cuối cùng, ai ai cũng cảm nhận sẽ xảy ra một điều gì đó nhưng không ai có thể hình dung được điều đã xảy ra bất ngờ đến thế.
Mọi việc đã đổi thay, chúng tôi phiêu bạt mỗi người một phương, người vào Sài Gòn, người tới tận Cao Lãnh Đồng Tháp, người về với ruộng đồng cây trái nông thôn, một số còn ở lại Phan Thiết nhưng cũng không mấy dịp gặp nhau, cũng có những người trôi dạt mãi phương trời Âu Mỹ…
Chúng tôi trưởng thành trong nỗi lo toan bương chải tìm kế sinh nhai, trăn trở với cuộc sống đầy khó khăn, ít ai nghĩ đến bạn bè thầy cô và những tháng năm đã từng đèn sách chung một ngôi trường. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, chúng tôi lại càng bộn bề hơn khi ai nấy đều có gia đình riêng, ký ức về trường lớp thầy cô bạn bè nếu như có ai nhắc đến chợt nhớ rồi chợt quên. Cuộc sống làm chúng tôi gần như quên đi tất cả...
Cũng vào một buổi sáng nhiều năm sau đó, về Phan Thiết, cảnh vật đổi thay từng ngày, những nơi đã từng gắn bó thời niên thiếu giờ nhìn lại lạ lẫm quá, không phải sau chừng ấy năm trời không về, nhưng xong công việc rồi đi ngay, chưa hề có ý nghĩ là tìm gặp ai đó của ngày xưa; ngẫu nhiên đến mua một vài thứ lặt vặt, nơi này sao mà quen quá Có phải chú là chú Nhân? - Cháu là cháu của cô Thu? - Dạ - Con của anh Ba Xuân? - Dạ - Mấy năm nay, lần nào về Phan Thiết, cô Liên cũng hỏi thăm và tìm chú nhưng không biết ở đâu. - Chú ở cách đây 25 cây số về hướng Sài Gòn, đến khu vực này thấy có mấy trụ trồng tiêu xây bằng gạch màu đỏ, hỏi thăm là biết nhà chú…Tưởng thế rồi thì cũng sẽ đi vào lãng quên như những gì đã quên trong những năm qua…
Cũng lại một buổi sáng tháng tư, những người bạn năm xưa bất ngờ xuất hiện tại nhà tôi, tay bắt mặt mừng không lời nào tả siết, hồi ấy chưa bao giờ gia đình tôi có khách một lúc nhiều đến thế (hơn 10 người!!!), căn nhà nhỏ thiếu chỗ ngồi phải trải chiếu dưới gốc xoài, thỉnh thoảng có tiếng “oai oái” vì bị kiến cắn. Qua nhà hàng xóm mượn cái soon to, mượn thêm chén đĩa bát đủa để mời cơm bạn bè, thiếu thốn mọi thứ nhưng tình cảm thật tràn trề, những câu chuyện về cuộc đời từng người kể mãi không nguôi…
Tôi đã có những buổi sáng như vậy đó, một buổi sáng chia tay với ngôi trường thân yêu trong không gian lạnh lùng đến rợn người; một buổi sáng vô tình bước đến chốn xưa nơi có cái quán tên Thu Dung ghi dấu nhiều kỷ niệm bạn bè mà có lần bạn Cao Thanh Hà mượn chiếc xe đạp của tôi đến ăn chè, không trả tiền lén bỏ đi không kịp lấy chiếc xe; một buổi sáng các bạn tìm ra tôi sau gần 20 năm biền biệt bặt tin.
Thường thì khi người ta kinh tế ngày một sung túc, cuộc sống đã trở nên ổn định, họa chăng hay chớ gặp lại người quen hỏi thăm vài ba câu lấy lệ, không mấy ai nghĩ đến việc tìm lại những người cũ xa xưa. Nhưng bạn tôi thì ngược lại, vượt hàng trăm cây số bằng mọi cách tìm cho ra bạn bè. Tình bạn ấy thật đáng quý và đáng trân trọng biết bao./.
Ngôi nhà hơn 15 năm trước các bạn tìm ra tôi
Mọi việc đã đổi thay, chúng tôi phiêu bạt mỗi người một phương, người vào Sài Gòn, người tới tận Cao Lãnh Đồng Tháp, người về với ruộng đồng cây trái nông thôn, một số còn ở lại Phan Thiết nhưng cũng không mấy dịp gặp nhau, cũng có những người trôi dạt mãi phương trời Âu Mỹ…
Chúng tôi trưởng thành trong nỗi lo toan bương chải tìm kế sinh nhai, trăn trở với cuộc sống đầy khó khăn, ít ai nghĩ đến bạn bè thầy cô và những tháng năm đã từng đèn sách chung một ngôi trường. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, chúng tôi lại càng bộn bề hơn khi ai nấy đều có gia đình riêng, ký ức về trường lớp thầy cô bạn bè nếu như có ai nhắc đến chợt nhớ rồi chợt quên. Cuộc sống làm chúng tôi gần như quên đi tất cả...
Cũng vào một buổi sáng nhiều năm sau đó, về Phan Thiết, cảnh vật đổi thay từng ngày, những nơi đã từng gắn bó thời niên thiếu giờ nhìn lại lạ lẫm quá, không phải sau chừng ấy năm trời không về, nhưng xong công việc rồi đi ngay, chưa hề có ý nghĩ là tìm gặp ai đó của ngày xưa; ngẫu nhiên đến mua một vài thứ lặt vặt, nơi này sao mà quen quá Có phải chú là chú Nhân? - Cháu là cháu của cô Thu? - Dạ - Con của anh Ba Xuân? - Dạ - Mấy năm nay, lần nào về Phan Thiết, cô Liên cũng hỏi thăm và tìm chú nhưng không biết ở đâu. - Chú ở cách đây 25 cây số về hướng Sài Gòn, đến khu vực này thấy có mấy trụ trồng tiêu xây bằng gạch màu đỏ, hỏi thăm là biết nhà chú…Tưởng thế rồi thì cũng sẽ đi vào lãng quên như những gì đã quên trong những năm qua…
Cũng lại một buổi sáng tháng tư, những người bạn năm xưa bất ngờ xuất hiện tại nhà tôi, tay bắt mặt mừng không lời nào tả siết, hồi ấy chưa bao giờ gia đình tôi có khách một lúc nhiều đến thế (hơn 10 người!!!), căn nhà nhỏ thiếu chỗ ngồi phải trải chiếu dưới gốc xoài, thỉnh thoảng có tiếng “oai oái” vì bị kiến cắn. Qua nhà hàng xóm mượn cái soon to, mượn thêm chén đĩa bát đủa để mời cơm bạn bè, thiếu thốn mọi thứ nhưng tình cảm thật tràn trề, những câu chuyện về cuộc đời từng người kể mãi không nguôi…
Tôi đã có những buổi sáng như vậy đó, một buổi sáng chia tay với ngôi trường thân yêu trong không gian lạnh lùng đến rợn người; một buổi sáng vô tình bước đến chốn xưa nơi có cái quán tên Thu Dung ghi dấu nhiều kỷ niệm bạn bè mà có lần bạn Cao Thanh Hà mượn chiếc xe đạp của tôi đến ăn chè, không trả tiền lén bỏ đi không kịp lấy chiếc xe; một buổi sáng các bạn tìm ra tôi sau gần 20 năm biền biệt bặt tin.
Thường thì khi người ta kinh tế ngày một sung túc, cuộc sống đã trở nên ổn định, họa chăng hay chớ gặp lại người quen hỏi thăm vài ba câu lấy lệ, không mấy ai nghĩ đến việc tìm lại những người cũ xa xưa. Nhưng bạn tôi thì ngược lại, vượt hàng trăm cây số bằng mọi cách tìm cho ra bạn bè. Tình bạn ấy thật đáng quý và đáng trân trọng biết bao./.