NGƯỜI VỀ BỖNG NHỚ
Còn Em lên Sài Gòn được 1 tháng bỏ về bán Bánh Ú lại, biết được Tôi đã ra đi nên buồn và cứ tối thứ bảy đến điểm hẹn lúc 7 giờ chờ Tôi mà nét mặt không bao giờ vui, lần đầu tiên đọc thư Tôi, Em khóc sưng mắt cả 2 ngày mà nói mọi người là đau mắt, lúc bấy giờ lá thư ở Mỹ gởi về Việt Nam phải 1 tháng mới đến tay người nhận, vì vậy nhận 1 lá thư ở nước ngoài rất giá trị hơn Vọng Phu đợi Chồng, Em đọc lá thư Tôi, đọc đi đọc lại từng chữ. Tôi và Em liên lạc thư từ gần 1 năm, gia đình Em đi Kinh Tế Mới, từ đó Tôi mất Em không còn liên lạc nữa dù Tôi bao lần gởi thư về đó.
Từ nhớ thương, mất Em, chuyển qua bức xức, đưa qua giận dữ, thù hận theo bản năng con ngườ . Tôi quyết định thay đổi Em bằng người khác, người mới dễ nhìn, ăn nói dễ nghe và có nét giống Em, đã chia tay cuộc tình. Chính hoàn cảnh đó giúp chúng Tôi gần nhau, cảm thông vội vàng những cái Tôi đã và đang thiếu thốn cần trợ giúp.
Nhưng không! Trùng hợp hôm ấy, trời lập đông đột ngột khác mọi năm nên không khí sáng nay thật lạnh, cái lạnh cắt xé buốt cả con người nhưng lại cắt xé hơn những con người đang ở xa nhà cần tình yêu thương cần sự ấm cúng tâm hồn, mà hôm nay Tôi lại quyết định thay đổi người tình cũ thì nhận thư Em, Tôi chới với. Đọc thư, Em cũng khắc khổ không khác gì Tôi, Em cũng nhiều lần muốn chết vì yêu thương Tôi, ở vùng sâu vùng xa nên khó thư từ liên lạc nhưng Em vẫn nhớ và yêu Tôi. Lá thư như thế làm sao Tôi không khổ đau, nhẩn tâm thay đổi một người khác trong lúc Em vẫn chờ, vẫn đợi mà Tôi là hình bóng của Em, từ đó Tôi và Em càng tăng trọng yêu thương hơn. Lần này thư từ qua lại khó hơn, nhận thư lâu hơn do Em ở nơi rất xa bưu điện .
Thắm thoát Tôi và Em xa nhau hơn 6 năm, cái thời gian thật dài, đoạn cuối tình yêu mờ mịt quá, nhiều lần Tôi khuyên Em nên có Gia Đình để khỏi mất Tuổi Xuân, Em vẫn lơ. Rồi hôm ấy Tôi nhận hung tin qua lá thư, Em lấy Chồng, 1 tháng sau sẽ làm lễ cưới. Ngày Tôi đọc những dòng chữ là đúng ngày tổ chức lễ cưới Em tại Việt Nam . Lại lần nữa Tôi khổ đau, thật sự mất Em vĩnh viễn, không thư từ Em nữa để Em có Hạnh Phúc, còn Tôi phải nhờ vào men rượu dỗ giấc ngủ, thời gian khá lâu cơn đau tình ái mới hạ được. Rồi hôm ấy Tôi gặp lại người phụ nữ giống Em lần trước, Tôi tâm tình kể hết những chuyện xảy ra Tôi và Em, người phụ nữ ấy đồng tình với Tôi và đã trở thành người bạn thân tốt bụng cùng sống thử với nhau.
Được10 năm từ lúc xa Quê Hương, nay Tôi là Kỷ Sư Compurter tốt nghiệp tại Mỹ, văn bằng có thể đi làm bất cứ Quốc Gia nào trên Thế Giới. Đó là cái giá phải trả của một người ra đi nếu muốn. Khi nhận văn bằng,Tôi có nghĩ sau này về Việt Nam dạy học hay làm một việc gì đó giúp cho Đất Nước và nhất là tạo cuốn tự điển Anh Việt cho chuẩn, đó là hoài bảo của Tôi. Nhưng giờ thì phải đi làm, may mắn Tôi có công việc làm tốt, lương tương đối cao, sau 1 năm đi làm Tôi chính thức kết hôn với người phụ nữ giống Em, từ đó Tôi quên lãng Em. Sống với người phụ nữ sinh 1 một Cháu Trai kháu khỉnh giống Mẹ, Tôi sống thật Hạnh Phúc đầm ấm mhư bao Gia Đình Hạnh Phúc khác. Nhưng Ông Trời vẫn trừng phạt Tôi, ngày Sinh Nhật đứa Con Trai 2 tuổi cũng là ngày tử của người phụ nữ giống Em do tai nạn giao thông, Tôi đau buồn lần nữa mất đi người yêu thương, Căn nhà đi làm về không có tiếng nói người phụ nữ, ăn chẳng có, ngủ chẳng có, lái xe chỉ 1 mình, nên Tôi về Việt Nam để chạy trốn cái khổ buồn.
Việt Nam thật vui, hạnh phúc Cha Mẹ, Anh Em, Con Cháu, Bạn Bè nay khác hẳn, mọi người yên ổn tạm, sống rất vui với Tôi, cùng đi nhiều nơi với người thân nhưng rồi Tôi cũng cảm thấy thiếu cái gì đó, có cái gì đó tại nơi Tôi sinh ra và lớn lên, đó là Em. Nên quyết định tìm thăm Em không một ý tưởng gì cả bởi Em đã có Chồng Con. Hỏi thăm tìm đến Kinh Tế Mới, gặp Gia Đình Em, người Cha cụt 2 chân ngồi xe lăn, Mẹ luôn bên Cha săn sóc, Em cùng người Em Trai lo tất cả, Tôi mới biết về Em, cuộc hôn nhân của Em do 2 gia đình sắp đặt, gần như bắt buộc, Sau khi lập Gia Đình theo Chồng, sống với Chồng vài tháng không hạp phải ly dị không có Con, Em trở lại Gia Đình ở, dạy học sống như vậy bao năm nay. Rồi mang con bệnh Ung Thư vú quái ác nhưng vì cuộc sống cứ để cho qua, mà con bệnh vẫn đeo bám ngấm ngầm dầy vò theo ngày tháng, bệnh chuyển qua giai đoạn cuối, Em mới ra vào bệnh viện tại Sài Gòn, hôm nay Tôi đến tìm, thì Em đã vào Sài Gòn ngày hôm qua. Biết thế Tôi lại càng phải đi tìm Em hơn.
Tại Bệnh Viện Ung Bướu sau 30 phút thăm hỏi, Em đang điều trị tại phòng Hóa Trị, đến phòng là lúc Em bước ra, nhìn Em xơ xác, ốm yếu, đầu không sợi tóc, đi đứng khó. Thấy Tôi Em nhận ra nhưng tránh mặt. Tôi nhìn Em không tưởng là Em, một Cô Bé năm xưa hồn nhiên cùng câu nói “Em sẽ về thăm Anh mà”. Thế mà, thế này ư! Trong khoảnh khắc tích tắc, Tôi bước đến ôm Em vào lòng cùng những dòng nước mắt đau buồn, Em chống cự, mặc cảm đẩy Tôi ra, Tôi ôm Em chặt hơn mà chẳng ai nói với ai lời nào cùng nước mắt cả hai tự do rơi. Tôi nghĩ tại saoTôi và Em 15 năm gặp lại trong hoàn cảnh như thế này? Ông Trời khắc nghiệt với Tôi quá, có bao giờ Tôi hại ai thế mà tình yêu Tôi không bình thường như bao cuộc tình bình thường khác rồi những giây phút cảm động đáng nguyền rủa này qua đi.
Tôi có ý giúp Em đưa qua Mỹ, sau nhiều lần hội ý, gần như các Bác Sĩ lắc đầu vì con bệnh đã đến giai đoạn cuối nên Tôi lặng yên khi nhìn Em. Rồi ngày Em ra đi, thật không tưởng Em đau nhức quằn quại từ trong xương ra, lăn lộn cấu xé theo cơn đau nhức... Em ra đi trên tay Tôi. Đám tang, Tôi muốn Em ra đi êm đềm như những dòng sông uốn khúc không trắc trở không như cuộc tình Tôi và Em nên tổ chức đám tang để Em mau siêu thoát.
Hôm đó, người ta thấy cái đám tang người chết là đứa Con Gái người sống, Vợ Chồng người sống già yếu bệnh hoạn lại đưa tiển Con mình đến huyệt, Cha người chết bệnh tiểu đường đã cưa đôi chân đến đùi mà vẫn tiễn biệt Con Gái đến nơi an nghỉ bằng chiếc xe lăn do người Vợ đẩy, đó là điều đau thương của đám tang lại khi hạ huyệt cái không khí trầm lặng nhiều tiếng khóc thút thít rồi òa lên bởi bài nhạc “Trở về mái nhà xưa” do đội kèn tây hòa âm tạo cảm giác thê lương, khó giữ nước mắt bao người đưa tang, mà trong đó có một người Đàn Ông lạ, ăn mặc bộ đồ đen đàng hoàng sạch sẽ rơi nhiều nước mắt nhất. Đó là Tôi.
Thôi ! Hãy an nghĩ nha Em ! Anh sẽ trở lại ngày gần đây . . .
Phan Thiết , Ngày 26.6.2011
NGUYENTIENDAO