Thị trấn buồn mà sao thương đến lạ,
Ta một chiều thở gió lộng hương quê.
Thượng nguồn xa con nước vẫn chưa về,
Và đồng lúa đang xanh thì con gái.
Ngơ ngẩn gì? sao cánh diều cao mãi,
Con dốc dài ..bụi đỏ cuốn chân qua.
Vàng đã xa nên ta chẳng đến nhà,
Xin giữ chút tình quê lưu luyến nhé!
Bến sông buồn bạn bè không dịp ghé..
Sợ rồi lòng nhớ mãi một chiều xưa.
Bạn Vàng ơi! ta xin một cơn mưa.
Một tí chút đủ làm lòng dịu lại
Một lời nói chả sợ ai nghi ngại...
Bởi thật lòng nhìn cảnh nhớ làm sao...
Nhớ ngày xưa có bạn đón ta vào,
Đường xa lắm ,trách bạn hoài ..tội quá
Đến bạn rồi khi xa lòng chẳng nở,
Bởi thương yêu, bởi quý bạn đấy thôi
Giờ tìm đâu khi bạn đã xa rồi
Bao ký ức..tìm về trang thương nhớ......?
HT{ở một nơi xa lắm,bạn sẽ đọc chứ....Vàng?}